Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 80:

Chuong 80:Chuong 80:
Một khắc cầm tới tay kia, không ít tiểu thư thế gia liền yêu thích giấy trúc, đặc biệt là khi bút mực viết lên giấy trúc, chữ viết càng hiện lên rõ ràng, trong lòng càng thêm vui mừng.
Trước đó Chu Nguyên được Triệu Hi chuyển lời qua Trần tú tài chỉ dạy "chiến lược marketing", bất kể thế gia công tử bên cạnh muốn như thế nào đều không cho, bày ra dáng vẻ đoan chính.
Một đám thế gia công tử nhìn gã sai vặt phía sau Chu Nguyên còn ôm một chồng giấy trúc lớn trong ngực, trong lòng ngứa ngáy.
Gã sai vặt ngồi ở phía sau Chu Nguyên thấy hắn vò đầu bứt tai, liền hiểu được công tử nhà mình lại không làm ra thơ, âm thầm nhỏ giọng nói: "Công tử, tùy tiện làm một bài đi." Muốn làm một bài thơ về hoa đào hợp với tình hình thì có chút khó khăn, nếu tùy tiện viết thơ về thứ khác hẳn là có thể dễ dàng hơn một chút. Mặc dù có thể văn không ứng đề, nhưng tốt xấu gì cũng làm được, dù sao so với không có một chữ trên giấy cũng tốt hơn nhiều.
Nói có lý! Không viết ra được hoa đào thì viết cái khác. Chu Nguyên suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, trong lòng đã có chủ ý, lập tức liền đề bút viết xuống giấy trúc hai chữ 一一Vinh Trư”.
Khai bút: Heo heo heo.
Không biết làm gì khác, Chu Nguyên ý đồ làm bài vè lừa dối qua cửa. Sau khi suy nghĩ, Chu Nguyên hạ bút, viết:
"Heo, heo, heo, ăn một lần liên thèm khóc. Thế nhân đều cười nó, há biết thơm lại nhiều."
Viết xong bài thơ bắt chước này, Chu Nguyên cẩn thận từng li từng tí thổi khô nét mực trên giấy trúc, mặt mỉm cười, diệu cực!
Bởi vì làm thơ, cho nên đợi đến khi tất cả mọi người làm xong, nhao nhao truyền đọc, trong đó không thiếu tài tử tài nữ, thường xuyên sẽ truyền ra tiếng thán phục. Bài "Vịnh Trư" của Chu Nguyên cho dù chưa ký tên, nhưng ở đây ai không biết là hắn viết? Bọn họ đều nhịn không được bật cười. Mùi thịt heo? Chắc là ăn trong mộng rồi.
Chu Nguyên chỉ tặng giấy trúc cho mấy vị tiểu thư thế gia trước mặt, không ít người cũng chỉ là xa xa nhìn thấy, đến khi cầm trong tay mới phát hiện diệu dụng, giấy mỏng mà mực lại đậm, chữ viết cực kỳ rõ ràng, ăn đứt thẻ tre. Không ít công tử ca vuốt ve trang giấy, rốt cuộc kiềm chế không được hỏi Chu Nguyên: "Chu công tử, ta thấy trong tay kẻ sai vặt của ngươi vẫn còn nhiều loại giấy này, cho chúng ta một ít được chứ?”
Chu Nguyên cũng không cự tuyệt: "Một tờ giấy 50 văn tiền, mua từ một đao trở lên mới bán. Một đao giấy là một trăm tờ, mua nhanh kẻo hết." Lời Triệu Hi tiên nhân nói với Trần tú tài là phải mua từ mười tờ trở lên, Chu Nguyên cảm thấy như vậy quá ít, tự tiện tăng lên gấp mười lần.
Như vậy tính ra, một khi mua phải mất ít nhất là năm lượng bạc, tiền này đối với thế gia đệ tử không tính là cái gì, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được nghĩ thầm, sao còn đắt hơn cả thẻ tre?
Mà khi có người đầu tiên đồng ý mua một đao giấy, đám công tử ca ở đây liền ngứa ngáy trong lòng. Ở tuổi này, trong lòng dù sao cũng sẽ sinh ra chút tâm tư ganh đua so sánh, lại đang ở Thi Hội Đào Nguyên, vô luận có thích hay không, bọn họ cũng không muốn mất mặt trước mặt các tiểu thư, bị đồn là keo kiệt làm hỏng nhân duyên về sau, nên đều vội vàng sai gã sai vặt đi tìm Chu Nguyên Quân mua một ít.
Không thể không nói, giấy trúc mặc dù hơi đắt, nhưng mà thực sự dùng tốt. Nếu về sau có âm thầm tư thông, dùng giấy này cũng an toàn hơn dùng thẻ tre nhiều, đúng không?
Không bao lâu sau chồng giấy trúc trong tay gã sai vặt đã bán hết, Chu Nguyên vội hét to: "Hết rồi hết rồi. Muốn mua thêm có thể đặt trước, giao trước sáu thành tiên đặt cọc, hai ngày nữa liền đưa giấy lên cửa."
Quả thật là giấy thân mà, giá cả đắt như vậy vẫn có vô số con cháu thế gia tranh đoạt, sợ lạc hậu so với người khác.
Vương tiểu thư ở đối diện nhìn, không khỏi nhíu mày, triều Thiên Khải theo giai cấp sĩ nông công thương, Chu gia dù sao cũng có chút cơ nghiệp, công tử Chu gia lại ở nơi này làm buôn bán? Nhưng nghĩ đến gần đây hắn nuôi heo, cũng khó trách hắn có thể làm ra chuyện ly kinh phản đạo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận