Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chương 117:

Chương 117:Chương 117:
Triệu Hi: "Ta hỏi ngươi, lương thực ăn không hết nếu hỏng thì xử lý như thế nào? Khoai tây nếu nảy mầm liền có độc tố, không ăn được nữa. Cho dù có hầm, ngươi để nửa năm một năm cũng vẫn sẽ hỏng."
Triệu Hi cùng Vương Tuyết Cầm liếc nhìn nhau, bọn họ biết có biện pháp khác để bảo quản, chẳng hạn như đem khoai lang làm thành bột phấn có thể để rất lâu, đương nhiên ý tưởng này tạm thời không thể nói ra.
Thôn trưởng ngẩn ra, đúng vậy, lương thực không chỉ đủ để ăn một năm, còn dư rất nhiều. Nếu là thối rữa... Bọn họ sẽ đau lòng chết!
Hiện tại tất cả mọi người còn đắm chìm trong suy nghĩ tương lai có thể ăn no, chưa từng nghĩ đến chuyện lương thực thừa bị hỏng thì nên làm thế nào.
Nhất thời thôn trưởng có chút mặt ủ mày chau, khó xử hỏi: "Chẳng lẽ liền đưa cho... lưu dân?"
Triệu Hi lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, lương thực nhà ai cho không cũng sẽ đau lòng. Để lưu dân mua về gieo giống là được."
Thôn trưởng càng ngốc: "Dung tiền mua? Lương thực du thừa để hỏng đúng là đáng tiếc, có người bỏ tiền mua đương nhiên là tốt, nhưng mà lưu dân sao có thể có tiền mà mua?"
Đám lưu dân kia đều nghèo rớt mồng tơi, dù là hiện tại đi theo tiên nhân làm việc, tuyệt đại đa số đều nhận lương bằng lương thực, bọn họ có thể có bao nhiêu tiền?
Trần tú tài ở bên cạnh cười nói: "Thôn trưởng, ngươi còn không rõ? Trấn an lưu dân là trách nhiệm của triều đình, tiền này huyện Đào Nguyên sẽ bỏ ra."
Triều Thiên Khải đối phó lưu dân, hoặc là trấn áp hoặc là trấn an, miễn giảm thuế má, cho bọn họ đồn điền, cho bọn họ vay hạt giống giá thấp để gieo trồng.
Khoai lang khoai tây sản lượng cao đã xuất hiện, cũng đã đến lúc các tiên nhân đi gặp huyện lệnh huyện Đào Nguyên rồi.
Mặt trời lặn về phía tây, chiều tối mờ ảo, trong sân tổ chức tiệc nên đốt đèn chiếu sáng, huyện lệnh Đào Nguyên ngồi ở trên sảnh đường, bởi vì dáng người có hơi mập mạp cho nên không chịu được sức nóng mà chảy mồ hôi, phía sau có hai thị nữ không ngừng quạt cho hắn. Khách ngồi ở dưới phía trước sảnh đường là một số thế gia giàu có trong huyện. Huyện lệnh tổ chức yến tiệc, ai nên tới đều đã tới, ai cũng hiểu được mục đích thật sự của buổi yến tiệc này, còn không phải là vì những lưu dân kia sao, muốn để cho những địa chủ thế gia như bọn họ có thể mở lều cháo cứu tế lưu dân, tránh việc lưu dân bạo loạn.
Nếu như huyện lệnh đã mở miệng, những thế gia hào môn này cũng phải nể mặt, ai cũng nhao nhao nhận lời mở lều cháo tiếp tế cho lưu dân, mặc dù ai cũng biết dù bọn họ mở những điểm phát cháo thì cũng chỉ là chuyện như muối bỏ bể, nhưng trong lúc này lại làm bầu không khí hòa hợp vui vẻ hơn.
Đã bàn xong chuyện chính, huyện lệnh cười nhìn vê phía Chu lão viên ngoại nói: "Lão viên ngoại, nghe nói tiểu công tử nhà ông đã đính hôn cùng với đích nữ nhà Vương gia, chẳng hay khi nào thì có thể uống rượu mừng của nhà ngài đây?"
Chu lão viên ngoại nghe thấy vậy, sắc mặt tram xuống rồi mắng: "Nghịch tôn nhà ta từ sau khi đến thôn Đào Hoa dự thính xong cứ nhất định phải năm sáu năm sau mới chịu thành thân."
Chu lão viên ngoại tức đến nổi lên cơn đau tim, vốn tưởng rằng Chu Nguyên bắt được mối hôn sự với Vương gia là hoàn toàn ổn thỏa rồi, vậy mà không ngờ tiểu tử điên kia ăn phải cái gì bậy bạ, nói muốn năm sáu năm sau mới thành hôn, nói cái gì mà thân thể chưa phát dục hoàn chỉnh muốn chờ tuổi lớn hơn một chút rồi thành thân sau.
Cái quái gì vậy chứ! Tên khốn nào dạy hắn mấy thứ này?
Huyện lệnh kinh ngạc: "Lai là thôn Đào Hoa?"
Hai ngày trước nghe nói là ở thôn Đào Hoa có người tốt thu nhận lưu dân đến làm công, cách này khiến cho hai mắt huyện lệnh tỏa sáng, đây cũng là chủ ý hay, hắn học theo cách này còn muốn để cho những lưu dân kia đi xây dựng thủy lợi, tránh cho bọn họ rảnh rỗi quá liên nhàn cư vi bất thiện.
Huyện lệnh nói: "Ta nghe nói xưởng in giấy làm giấy ở huyện Đào Nguyên đều ở trong thôn Đào Hoa phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận