Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 97:
Tống Nhất Thanh lắc đầu nói: "Không được đâu, giờ chúng ta nên xuống núi tìm thôn trưởng của họ, sau đó cho họ chút tiền là được."
Vương Đại Trụ nghe xong có chút buồn bực: "Chúng ta chỉ coi như đào chút đá từ trong núi thôi mà? Làm sao phải chi tiền cho họ nữa? Giờ muốn mấy cục đá cũng cần tiên nữa à?"
Hiện giờ tuy thôn Đào Hoa đã giàu có hơn chút nhưng họ vẫn giữ thói quen tiết kiệm.
Tống Nhất Thanh lắc đầu cười nói: "Đại Trụ, việc này giống như ngươi đột nhiên sang nhà người khác xin một cốc nước uống vậy. Một lần thì chủ nhà sẽ không để ý mà cho ngay, nhưng nếu ngày nào ngươi cũng sang xin thì chủ nhà có thoải mái được nữa không?"
Vương Đại Trụ bây giờ mới ngộ ra.
Bốn người cùng nhau xuống núi, nhìn thấy phụ nhân đang đứng trong sân nhà mình cứ nhìn ra ngoài liên tục. Mắt thấy bọn họ mang nông cụ trở về mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn đám người ai cũng đầm đìa mồ hôi còn rót cho mỗi người một cốc nước uống.
Triệu Húc nhờ nàng dẫn họ đi tìm thôn trưởng, nói họ có một vụ làm ăn muốn thương lượng với thôn này. Mặc dù trong lòng phụ nhân có chút thắc mắc nhưng sau cùng vẫn dẫn họ đi.
Thôn này tên Hắc Thạch, thôn trưởng tên là Thạch Đại Dũng.
Triệu Húc nói thẳng mục đích đến đây, Thạch thôn trưởng nghe xong thì mí mắt giật giật, thiếu chút nữa tưởng mình nghe nhầm: "Sao cơ? Các ngài muốn mua mấy cái gò đá trong núi hoang của bọn ta? Công tử à, ngài không giỡn với lão già này đúng đấy chứ?"
Mấy cục đá trên núi đó chỉ dùng để xây nhà đá thôi chứ, mấy người ngoài thôn muốn mua làm gì vậy?
Triệu Húc còn cố ý lấy từ trong ngực áo ra một thỏi bạc vụn trị giá hai lượng đưa cho thôn trưởng coi như chút thành ý.
Thạch thôn trưởng thấy vậy thì không còn hoài nghi gì nữa, vội vàng đứng dậy ra ngoài gọi người. Chưa bao lâu sau đã thấy mười mấy thanh niên trai tráng tới, lưng đeo thúng sẵn sàng vào núi tìm kiếm mỏ quặng sắt. Triệu Húc còn định giúp đỡ nhưng mấy thanh niên kia vội vàng ngăn lại, bốn người đứng nhìn bọn họ làm hùng hục đến nhàm chán.
Phụ nhân vừa định bán con lúc nãy đứng bên cạnh do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi nghe nói các ngài đến từ thôn Đào Hoa đúng không? Các ngài có biết Ngô Đại Ngưu không?"
Triệu Húc và Tống Nhất Thanh đương nhiên không biết đó là ai, ngược lại Vương Đại Trụ có chút kinh ngạc: "Ngô Đại Ngưu? Ngươi biết chú Đại Ngưu sao? Ta là Vương Đại Trụ” Trước kia hắn vốn không quen, nhưng gặp mãi ở xưởng làm giấy rồi cũng quen luôn.
Phụ nhân nghe vậy liên che mặt khóc nấc lên, nghẹn ngào nói: "Ta là nữ nhi ruột của Ngô Đại Ngưu, tên Ngô Tiểu Thảo. Mấy năm trước do nhà nghèo quá, mà tiền sính lễ ở đây khá cao nên cha đã gả ta đến thôn Hắc Thạch." Trong lòng nàng vô cùng tức giận nên cho dù cha mẹ tới thăm nàng cũng không muốn gặp, sau này số lần liên lạc cũng ít đi."
Về phần Vương Đại Trụ, trước khi Ngô Tiểu Thảo bị gả đi cũng từng nghe qua cái tên này.
Vương Đại Trụ nói: "Tiểu Thảo sao, ta và Đại Ngưu thúc cùng làm việc ở xưởng giấy. Ta nghe thúc ấy nói rất nhiều lần là phải tích góp nhiều tiền để cho khuê nữ đã gả đến thôn ngoài, còn nói vô cùng có lỗi khi phải để nữ nhi sống khổ sở, hẳn là nói tới ngươi."
Ngô Tiểu Thảo nghe xong lại ôm mặt khóc tiếp.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bốn giỏ quặng sắt đã được lấp đầy từ bao giờ.
Triệu Húc nhìn Thạch thôn trưởng tươi cười vui vẻ, cũng cười nói: "Vậy xin đa tạ thôn trưởng, nói không chừng sau này chúng ta còn tới đây mua đá đen nữa."
Thạch thôn trưởng nghe vậy trong lòng càng vui mừng khôn xiết. Thôn bọn họ mỗi vụ thu hoạch lương thực không được tốt lắm, vào rừng săn núi cũng không được, triêu đình cũng không quản. Vài năm gần đây thường xuyên có tiếng hô hoán kêu gọi người dân rời thôn. Nhưng suy cho cùng nơi đây cũng là nơi họ sinh ra lớn lên, nhiều người già không nỡ rời đi, mà con cháu vì hiếu thuận cũng không cách nào, vẫn luôn gác lại chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận