Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 239:
Triệu Hi đọc bức thư mới nhất được gửi tới, nàng khẽ nhíu mày.
Đây là bức thư do huyện lệnh của một huyện nhỏ cạnh huyện Đào Nguyên gửi tới, báo cáo tất cả những chuyện xảy ra trong huyện gần đây, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tới, hắn còn đề cập tới việc gần đây có không ít người dân của quận Ba Thủy tới đây làm việc vặt.
Ranh giới giữa hai quận trong thời cổ đại thực ra cũng không quá rõ ràng, khoảng cách giữa hai quận lại gần, quận Đào Nguyên lại đang không ngừng tuyển dụng khắp nơi, người dân bên kia sao có thể không động lòng được?
Chỉ cần không làm chậm trễ tới việc nhà nông lại có thể đi làm công kiếm tiền, lúc đi làm công, người dân bên kia còn nghe nói, loại giống được trồng ở quận Đào Nguyên chính là giống tiên, sản lượng rất cao.
Đất đai ở quận Ba Thủy màu mỡ hơn nói này rất nhiều, bình thường người chết đói ở quận Ba Thuỷ đương nhiên cũng không nhiều bằng quận Đào Nguyên, nhưng hôm nay vật đổi sao dời, sản lượng của quận Đào Nguyên nhiều tới mức có thề dùng lương thực thành đồ ăn vặt.
Đâu là người dân như nhau, sao bọn họ không thể không hâm mộ được chứ.
Triệu Hi không phải không thích những người dân đó, tất cả mọi người đều là con người, đều có quyền truy cầu cuộc sống ấm no, bọn họ cũng là sức lao động, thứ mà quận Đào Nguyên thiếu nhất chính là sức lao động!
Chỉ là, Triệu Hi có chút lo lắng.
Thục địa chỉ có hai quận, khoảng cách lại gần như vậy, gần đây chuyện kỳ thi chung đang náo loạn ầm ï, chỉ e tin tức đã được truyền đi.
Triệu Hi đang đau đầu, nàng liền nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài, nàng bảo người bên ngoài đi vào, liên thấy Trần Hành với gương mặt vô cùng kích động, trên tay hắn đang cầm một xấp giấy bằng trúc.
"Hi Hi tiên nhân, xem người làm bài thi này đi, quả thực anh tài cái thế! Đây là bài văn do †a sao chép lại."
Trong lòng Triệu Hi có hơi buồn bực, rốt cuộc là người phương nào mà có thể khiến cho Trần tú tài kích động tới như vậy?
Triệu Hi nhận lấy đọc thử nhìn lên, chữ của Trần Hành quả thật rất đẹp, giống như để tiện cho nàng đọc, hắn vẫn chép lại bằng chữ giản thể viết theo hàng ngang, nàng nhanh chóng đọc lướt qua.
Viết văn đương nhiên phải viết bằng cổ văn, nhưng nếu đọc chậm một chút, nàng vẫn có thể đọc hiểu.
Một luồng ánh sáng loé lên trong mắt nàng, đây là một bài văn mưu định thiên hạ, lấy quận Đào Nguyên làm gốc, sau đó mưu đồ quận Ba Thủy, quận Ba Thủy nằm cạnh sông Trường Giang, lại chèo thuyền xuôi dòng đi thẳng xuống phía nam... Câu văn ngắn gọn nhưng từng chữ đều như châu như ngọc.
Lại một tiếng gõ cửa nửa vang lên ở bên ngoài Triệu Hi nhíu mày cho người bên ngoài đi vào, người nọ là thành viên của tổ giám sát, vẻ mặt hắn lo lắng, nhanh chóng nhỏ giọng nói bên tai Triệu Hi: "Hi Hi tiên nhân, bên phía chúng ta nhìn thấy Trịnh gia đã đi tới quận Ba Thủy chúc thọ cho Hà châu mục, hai ngày trước Trịnh gia còn qua lại, mật đàm với không ft người của những thế gia có con cháu bị bắt vì gian lận."
Chúc thọ? Thật sự đi chúc thọ sao? Chỉ sợ chưa chắc như vậy.
Triệu Hi nghe vậy liên hừ lạnh một tiếng.
Triệu Hi ngẩng đầu lên nhìn sang Trần Hành hỏi: "Có nghe tới quận Ba Thuỷ ở cạnh sông chưa?”
Thấy Trần Hành gật đầu, Triệu Hi mỉm cười nói: "Lâu lắm rồi ta không được ăn cá, muốn ăn cá ở bên kia, chắc là sẽ rất thơm."
Cá ở thời cổ đại rất đắt, chỉ có vương gia quý tộc mới có thể ăn được, đừng nhìn quận Ba Thủy ở cạnh sông, nhưng bởi vì ngư cụ và nghề đóng thuyền của triều Thiên Khải không phát triển lắm, cho nên cá bán ra rất đắt.
Tuy nhiên dù có đắt hơn nữa cũng không thể đắt bằng cá ở đất Trung Nguyên, Trung Nguyên nhiều cỏ cây, mạnh về nông canh, thế nên cá cũng trở thành vật quý giá.
Bất kể là thủy sản hay hải sản, không có nước cá dễ chết còn dễ thối, thối rữa rồi thì không thể ăn được nữa, vấn đề vận chuyển cũng chính là nguyên nhân đội giá cá lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận