Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 94:

Chuong 94:Chuong 94:
Lời này của Triệu Hi rơi vào tai mấy người Trần tú tài, luôn nghe ra một tia không tầm thường.
Trừ bỏ đồng thau, thì trước mắt đồ làm từ sắt chính là vật sắc bén nhất, tiên nhân chẳng lẽ là muốn đi tìm quặng sắt? Tìm quặng sắt chỉ để cải thiện nông cụ chẳng phải là phung phí của trời sao?
Bọn họ cũng khá thông minh, nhìn ra được một chút ý tứ từ tiên nhân, ngoại trừ mơ hồ bất an còn có một chút hưng phấn, cũng cân nhắc tới việc tạm thời sẽ ở lại thôn Đào Hoa tầm ba tháng rồi mới tính tiếp.
Triệu Húc rất nhanh liền cùng ba còn lại xuất phát, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Thính Vân phải chiếu cố tốt người nhà của hắn.
Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ngươi yên tâm đi."
Chuyện tiên nhân muốn mở lớp học rất nhanh liền truyền khắp thôn Đào Hoa, ba vị thư sinh mà Trần tú tài mới mời tới trong thôn chính là phu tử. Tuy nói lớp học không phải miễn phí, nhưng học phí lại cực thấp, nửa năm cũng chỉ có hai trăm văn tiền, hơn nữa nghe nói phu tử còn được chính Tiên gia truyền đạt tri thức, các lớp bên ngoài còn chưa chắc đã được như vậy đâu.
Cuộc đời của một người cũng không phải được sắp đặt sẵn từ khi sinh ra, tuy là nông dân không có kiến thức gì, nhưng cũng biết được được học là việc tốt, có thể biết chữ hiểu lễ nghĩa, giống như Trần tú tài, cho dù hắn không có cơ hội vào triều làm quan, nhưng ở thôn Đào Hoa cũng tương đối được thôn dân ton kính.
Những năm trước, ở thôn Đào Hoa bọn họ, ngày đó Trần tú tài vừa hay phải lên trấn để học thay một vị công tử thế gia, thì có một thôn dân bởi vì xem không hiểu văn thư thuê đất liên tuỳ tiện ấn ngón tay xuống, vì thế đã phải nộp gấp đôi số tiền thuê trong mười năm, thôn dân ấy có bẩm lên huyện lệnh nơi đó, nhưng kẻ làm quan kia cũng không thèm quan tâm đến đám dân đen bọn họ, chỉ chăm chăm bênh vực địa chủ, thôn dân kia vì thế mà bi phẫn nhảy xuống sông tự tử. Việc này ở thôn Đào Hoa không ai không biết, cứ nghe đến là lại đau xót, từ đó về sau khi ký khế ước, thôn dân đều sẽ tìm một người biết chữ nhờ đọc hộ.
Nhưng cái này làm sao bằng được bản thân mình tự biết chữ được? Nếu có thể biết nhiều chữ một chút, về sau nói không chừng còn có thể giúp đỡ tiên nhân!
Trong thôn đã có không ít thôn dân muốn đưa con nhà mình đến lớp học.
"Mẹ, ta có thể cùng đệ đệ đi học không?" Con gái trong thôn cũng không ít, một số bé gái trong lòng cực kỳ hâm mộ, có người còn trực tiếp hỏi cha mẹ.
Một bên thím trông có vẻ lớn tuổi nói: "Xuân Hoa, nữ tử thì cần gì biết chữ chứ?"
Tiểu cô nương bảy tám tuổi kia cũng rất kiên cường, nói: "Thím, tiên nữ Hi Hi và Vương Tuyết Cầm phu nhân cũng là nữ tử, các nàng cũng đều biết chữ, hơn nữa còn cái gì cũng biết."
Thím kia bị nghẹn một chút, lại nói: "Người ta là tiên nhân, ngươi là cái gì? Đưa mấy nữ tử các ngươi đi học cũng chỉ tốn tiền không phải sao? Theo ta thấy, chờ vài năm nữa rồi chọn một người để lập gia đình là tốt nhất."
Hoàng Xuân Hoa này đã tám tuổi rồi, nuôi thêm vài năm nữa là có thể gả ra ngoài rồi, còn đọc sách làm gì?
"Học, các con của ta đều sẽ đến học đường học chữ." Mẹ Xuân Hoa còn chưa mở miệng, mẹ chồng Hoàng đại nương đã từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt tươi cười,'Ngươi không biết gì à? Học đường tuyển nữ tử, học phí của nữ tử so với nam tử còn rẻ hơn, ta nghe nói theo quy định của học đường, nếu số nữ tử lớp một không đủ thì sẽ trì hoãn khai giảng."
Đây cũng không phải là do Triệu Hi kỳ thị giới tính, ở cổ đại chính là trọng nam khinh nữ, học phí của nữ tử phải rẻ một chút, còn phải đưa ra một vài quy định nghiêm khắc chút mới được.
Hoàng đại nương vui vẻ nói: "Còn nữa, ta nghe Triệu Ngôn tiên nhân nói, nữ tử cũng không thể gả đi quá sớm, nói cái gì mà thân thể còn chưa phát dục hoàn thiện? Ta cảm thấy lời này có chút đạo lý, nhìn xem Triệu Hi tiên nhân đến tuổi, cũng không thấy Tiên gia hỏi cưới cho nàng. Cô nương nhà ta cũng đi học chữ đi, gả đi muộn một chút cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận