Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 263:
Cho nên đám người Hoàng Hiên mới trở về muộn như vậy.
Triệu Hi nghĩ, hiện đại cũng có không ít người giàu si mê hàng xa xỉ, có lẽ cũng là đạo lý tương tự.
Có mớ lông cừu này, nếu toàn bộ dân chúng Thục địa cùng nhau cố gắng, có lẽ mỗi người đều sẽ kịp có quần áo chống lạnh. ...
Hắn tên là Vu Phàm, Phàm trong từ thuyền buồm, từ nhỏ sống ở quận Ba Thủy, Thục địa, bởi vì quanh năm kiếm ăn trên sông nước, cha mẹ hắn liên đặt tên cho hắn là Phàm, đã làm việc ở xưởng đóng thuyền ba mươi năm, cũng có thể tính là một tiểu đầu lĩnh.
Mấy ngày trước, Thục địa thay đổi lãnh đạo, tiệc mừng thọ 50 tuổi của Hà châu mục thiếu chút nữa trở thành tang lễ, tiên nhân Triệu gia hoàn toàn chiếm cứ quận Ba Thủy. Lúc đầu dân chúng đều hoảng loạn, ngay cả nhà bọn họ cũng vậy.
Thế nhưng những chính sách mới bọn họ đưa ra, cái nào không phải là chuyện tốt? Chỉ riêng việc hủy bỏ thuế đầu người đã khiến dân chúng không ngừng dập đầu cảm tạ. Chỉ là tiên nhân vừa mới tiếp quản quận Ba Thủy, rất nhiều người còn chưa bắt kịp thời đại, nhưng mà dân chúng đều rất là chờ mong.
Đặc biệt là mấy ngày trước, tiên nhân lại để cho đám quan lại tiêm phòng đậu mùa trước để làm gương, hành động này làm cho ngay cả những dân chúng quận Ba Thủy còn đang bất mãn đều thành thật an tĩnh.
Ở quận Ba Thủy bọn họ, tiên nhân coi trọng nhất là việc làm đường, thứ hai là ngành đóng thuyền.
Phía trên cử một vị quan lại trẻ tuổi xuống chỗ bọn họ, nghe nói là thí sinh thi đậu năm nay, hẳn cũng là quan lão gia. Cả xưởng đóng thuyền đều rất lo lắng, sợ mất đi việc làm.
kết quả là bọn họ bưồn lo vô cớ, không chỉ không mất việc, còn được thêm càng nhiều tiền.
Cuối thu trời rét, cũng là thời điểm nông nhàn, quan lão gia triệu tập không ít dân chúng quận Ba Thủy vào xưởng đóng thuyền, ai cũng được nhận tiền công!
Vu Phàm nhận lấy vật được gọi là giấy trúc Đào Nguyên từ trong tay Quan lão gia, mở ra nhìn thì sợ ngây người: "Còn có thuyền lớn như vậy?" Dài bốn mươi bốn trượng, rộng mười tám trượng? Thuyền còn có thể lớn tới cỡ này?
Nghe nói quan lão gia cũng lớn lên ở vùng sông nước, bọn họ gọi là Thái đại nhân. Thái đại nhân cười nói: "Đây là bản vẽ tiên nhân đưa, chúng ta đóng thuyền dựa theo bản vẽ này, về phân số lượng... Đóng trước hai ba ngàn chiếc để chuẩn bị đi."
Vu Phàm thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Thái đại nhân, hai ba ngàn chiếc thuyên chiến lớn như vậy? Cả quận Ba Thủy cũng chỉ có tổng cộng hơn năm trăm chiếc thuyền chiến, làm nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là... sắp có chiến tranh? Dân chúng bình thường cũng có nghe thấy tình hình bên ngoài.
Thái đại nhân nghiêm mặt răn dạy: "Chiến tranh cái gì? Đừng có bịa đặt bậy bạ, là để đánh cá. Đóng nhiều thuyền là để đánh cá cho cả trăm vạn người Thục địa chúng ta đều được ăn thịt."
Vu Phàm: "...' Vậy sao?
Thái đại nhân vỗ vai Vu Phàm, chân thành nói: "Đây chính là nhiệm vụ do tiên nhân giao, nếu hoàn thành tốt sẽ tạo được ấn tượng tốt trong mắt tiên nhân, cho nên làm cho tốt vào."
Để hoàn thành chỉ tiêu này, không ít người dân quận Ba Thủy gia nhập xưởng đóng thuyền. Nguyên vật liệu cần để đóng một chiếc thuyền lớn như vậy quá nhiều, đặc biệt là gõ, làm không ít ngành nghề khác của quận Ba Thủy cũng phát triển theo, trong lúc nhất thời mọi người đều vào xưởng làm việc kiếm tiền.
Cũng may xưởng đóng thuyền cũng không áp bức dân chúng, một tuần được nghỉ một ngày.
Vu Phàm cảm thấy hiện tại mệt mỏi hơn một chút so với trước kia, nhưng mà lại có hi vọng hơn nhiều.
Phía trên có mấy vị thần tiên tốt bụng giúp đỡ bọn họ phát triển, đám người quê mùa bọn họ không sợ vất vả, chỉ sợ đã vất vả mà vẫn sống không nổi.
Hôm nay làm xong công việc, Vu Phàm có thể nghỉ ngơi, hắn rời khỏi xưởng đóng tàu, chuẩn bị đi mua một con cá trở về, đêm qua vợ hắn ở nhà tự làm đậu hủ, định hôm nay cắt đậu hủ trộn với cá để nấu ăn.
Hiện tại tiên nhân cho phép dân chúng đi đánh cá, ngư dân ít phải đóng thuế, cho nên có không ít cá để bán, Vu Phàm vui vẻ mua một con, xách cá ngâm nga hát, chuẩn bị về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận