Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 197:
Hoàng Hiên thấy thế bất đắc dĩ chắp tay cười nói: "Xem ra hôm nay không có cách nào mời Hi Hi tiên nhân dùng bữa trưa, lần sau sẽ lại mời nếu có cơ hội." Nếu đã như vậy, hắn cũng nên vội trở về an bài người đi mua lông cừu.
Triệu Hi cũng không chậm trễ, lên xe ngựa nhà mình trở về thành mới.
Lúc Triệu Hi vê đến nhà, vị quan lại cưỡi ngựa kia đã xuống ngựa, kế bên đỗ chiếc xe ngựa nhỏ màu xanh đậm kia, chỉ thấy từ bên trong một bàn tay hơi có nếp nhăn vươn ra, màu da trắng bệch, gã sai vặt cưỡi ngựa tới vội vàng lấy ghế kê chân, câm bàn tay kia đỡ ra một người.
Người nọ đấm đấm vào thắt lưng già nua của mình, giọng nói lanh lảnh: "Quận Đào Nguyên này quá xa xôi, đường núi lại dốc đứng, bộ xương già này của ta sắp xóc nảy tan rồi."
Triệu Hi đánh giá, người này tuổi tác khá lớn, ước chừng bốn mươi, triều Thiên Khải tới tuổi này lại không có râu, cộng thêm cử chỉ như này, làm Triệu Hi cảm thấy rất giống thái giám trong phim truyền hình. Vị quan cưỡi ngựa di trước lại cười nói: "Tạ công công, quận Đào Nguyên này vốn là một địa phương nhỏ ở nơi hẻo lánh của núi rừng, làm sao so được với sự phồn hoa của kinh thành? Đường tới đây tự nhiên khó khăn. Nhưng con đường mới này lại vô cùng ổn định, rất bằng phẳng, không biết là dùng cái gì trải ra."
Vị quan kia không nhịn được ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm xi măng dưới chân, còn lấy tay đấm đấm, rất là kiên cố.
Cửa biệt thự mở ra, đám người Triệu Chí Dân từ bên trong đi ra mời bọn họ vào, làm nhân vật chính Triệu Húc từ bên ngoài vừa phong trần mệt mỏi trở về.
Vương Tuyết Cầm vội hỏi: "Tiểu Tiêu đâu? Sao không thấy hắn trở về?"
Triệu Húc hạ giọng, không sao cả nói: "Hắn à? Bận luyện binh cho ta, tiểu tử này có năng lực."
Triệu Húc cảm thấy Tiêu Thính Vân thật sự có phong thái tướng soái, bọn họ cùng ăn cùng ở cùng nhau đánh trận hơn một tháng, Triệu Húc cảm thấy thành kiến của hắn đối với Tiêu Thính Vân ít đi rất nhiều, tuy rằng ngày thường hắn vẫn không quen nhìn tiểu tử này ngoài sáng trong tối ân cần với muội muội của hắn.
Bọn họ đang rất thiếu nhân tài, thấy Tiêu Thính Vân có thể đánh giặc, ngay cả Triệu Húc đều cảm thấy để hắn làm bảo vệ cũng có chút nhân tài không được trọng dụng.
Triệu Chí Dân cảm thấy hiện giờ Tiêu Thính Vân không tính là người nhà hắn, năm người Triệu gia bọn họ đầy đủ hết là được.
Tạ công công tiếp nhận thánh chỉ ánh vàng rực rỡ từ trong lòng ngực vị quan, ho khan một tiếng, dư quang thoáng nhìn Triệu gia không có phản ứng.
Tạ công công lại ho khan, đám người này không hiểu sao?
Triệu Húc có chút không kiên nhẫn: "Ngươi có tuyên chỉ hay không? Ta rất bận."
Hai người này cũng thông minh, còn muốn bình an rời khỏi quận Đào Nguyên, đành từ bỏ những lễ nghi giả dối kia, mở thánh chỉ cao giọng nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..."
Dù sao cũng chỉ là khen ngợi Triệu Húc có công dẹp phản loạn, đặc biệt phong hắn làm quận thủ quận Đào Nguyên, khuyến khích hắn làm việc cho triều đình. Thánh chỉ này thực ra bình thường, chỉ là từ nay ve sau có chức chính thức làm việc thuận tiện hơn nhiều.
Triệu Húc còn có việc bận ở lại một chút là đi rồi, còn đám người Triệu Hi tiếp đãi hai người này, bởi vì đến triều Thiên Khải đã một năm, lá trà còn lại trong phòng bếp sớm đã uống xong, bọn họ lại uống không quen trà của triều Thiên Khải nên không mua, nhưng rót nước lọc mời lại quá mức đơn sơ, Vương Tuyết Cầm dứt khoát pha nước trái cây bưng tới.
Mới đầu hai người không thèm để ý, nhưng liếc mắt qua một cái liền đại kinh thất sắc, bật thốt lên: "Lưu ly?I
Tạ công công lại bưng ly thủy tỉnh đựng nước trái cây lên, xoay quanh đánh giá, kích động đến đôi môi run rẩy không thôi: "Ly lưu ly này có thể nói là quốc bảo, trong suốt như vậy, còn không có chút bọt khí, tạp chất nào, là cực phẩm trong quốc bảo!"
Có thể được phái ra để tuyên chỉ, cuộc sống của Tạ công công ở trong cung tuyệt đối không kém, ly lưu ly mà hắn từng thấy người ngoài vực tiến cống là vô giá, nhưng nó vẫn có tạp chất.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận