Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 249:

Chuong 249:Chuong 249:
"Bọn họ làm sao tới nhanh như vậy được?” Tướng sĩ canh giữ ở cửa thành kinh ngạc.
Có người tức giận hô to: "Huyện Thiên Vũ có người lén mở cửa thành, căn bản ngay cả đánh cũng không đánh."
Huyện Thiên Vũ chính là huyện cách quân Đào Nguyên gân nhất, càng là huyện biết tin tức ve quận Đào Nguyên nhiều nhất trong quận Ba Thủy.
Lòng dân đều hướng về.
Đội trưởng cao giọng hô to: "Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, nếu không giết không kể tội!"
Bất thình lình truyên đến vô số tiếng vũ khí rơi xuống đất, tướng sĩ Đào Nguyên tới khống chế được tất cả, đội trưởng dẫn đầu đi xuống ngựa, vượt qua mấy cái hố to đi tới trước cửa lớn của Hà phủ gõ cửa, sau đó đưa tín vật của mình.
Trương Thọ nhìn thấy tín vật xác định thân phận, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống, hoàn toàn ổn định.
Hơn một ngày sau, Tiêu Thính Vân cưỡi ngựa dẫn theo gần ba vạn tướng sĩ từ thành mới đến quận Ba Thủy để tiếp ứng. Tất cả dân chúng sợ tới mức đều trốn vào trong phòng, ngay cả thu hoạch vụ mùa cũng không dám làm.
Triệu Húc lạnh giọng ra lệnh: "Không được làm hại dân chúng, không được làm nhục nữ nhân, không được cướp đoạt tài vật, nếu không xử lý theo quân quy."
Lần nữa chỉnh đốn lại các tướng sĩ hiện tại của quận Ba Thủy, những tướng sĩ này ngoài có chút lo lắng nhưng lại cảm thấy mong chờ, những tướng sĩ này cảm thấy làm lính dưới tay ai cũng như nhau, dù sao cũng đều là đại lão của triều Thiên Khải, chỉ cần bọn họ không làm lính dưới tay man di Hung Nô đi giết người nhà là được.
Lúc trước Hà châu mục đã hạ mệnh lệnh mở cửa thành, toàn bộ quận huyện không được chống cự, Tiêu Thính Vân trực tiếp dẫn quân đi thẳng qua, đã số huyện thành đều thành thật dựa theo mệnh lệnh của Hà châu mục mở cửa thành, ngoại trừ một số phần tử ngoan cố liều chết không theo ra thì quả thật so với lần trước dễ dàng hơn rất nhiều, tiến triển có chút thuận lợi.
Dân chúng ở gần quận Đào Nguyên còn tốt, mặc dù không dám tiếp cận những tướng sĩ kia nhưng cũng không quá sợ hãi. Nhưng dân chúng ở cách xa một chút liền sợ hãi, trốn ở trong nhà dù thế nào cũng không dám đi ra.
Trong một gia đình nông dân.
"Cha, nếu chúng ta không đi thu hoạch vụ mùa, lương thực sẽ nát dưới đất cả, cả nhà đều phải chết đói!"
Ông lão tóc hoa râm cũng gấp gáp, thăm dò nói: "Nếu không hay là bây giờ chúng ta đi thu hoạch, dù sao chết đói là chết, bị những tướng sĩ kia đánh chết cũng là chất."
Dù sao đều là chết, không bằng trước tiên thu hoạch lương thực về, nói không chừng bọn họ may mắn sẽ không gặp phải đám tướng sĩ kia thì sao?
Nghĩ như vậy, lão nhân hạ quyết tâm để cho các nam đỉnh trong nhà cầm cuốc cùng dụng cụ, cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi nhà.
Lúc này vừa mới bước ra cửa, liền nhìn thấy một đội hán tử mặc quần áo giống nhau, vừa nhìn liền biết là tướng sĩ của quận Đào Nguyên.
Người một nhà sợ tới mức chân tay mềm nhữn, hận không thể quay đầu bỏ chạy, ngay cả nông cụ ở trong tay cũng bất chấp không lấy. ai thúc, ngài chạy cái gì? Đừng chạy đừng chạy."
Có tướng sĩ ngăn mấy người này lại, mấy người sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu với bọn họ: “Đại lão gia tha mạng, đừng giết chúng ta, chúng ta đều chỉ là dân chúng bình thường."
Bọn họ dở khóc dở cười, hán tử dẫn đầu kia rất hiền lành đỡ lão đầu dậy: “Đại thúc, đây là đất của nhà ngài sao? Chúng tôi thấy nhà ngài vẫn chưa ra thu hoạch vụ mùa, sợ lương thực hỏng mất nên giúp ngài thu hoạch rồi."
Người một nhà đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, quay đầu nhìn liên thấy bên cạnh đều là lương thực vừa mới thu hoạch xong, thật đúng là của nhà hắn.
Giúp... giúp bọn họ thu hoạch vụ mùa?
Các nam đỉnh lớn nhỏ trong nhà trực tiếp nhìn đến ngây người, chuyện này là sao? Đám con rùa này, à không, những tướng sĩ này còn giúp người... thu hoạch vụ mùa? Lão già ta sống hơn nửa đời người cũng là lần đầu gặp!
Ông cụ suy nghĩ một chút, vội bảo hán tử nhà mình thu thập rất nhiều lương thực, cẩn thận đưa đến trước mặt tướng sĩ dẫn đầu nói: "Đại lão gia, cái này, những cái này biếu cho mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận