Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 79:
Sở dĩ đặt tên là thôn Đào Hoa bởi vì cách thôn không xa có mười dặm rừng đào, lúc này đang vào hoa rụng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Tâm tư Chu Nguyên không đặt ở nơi này, liền ngồi xe ngựa mà đi, đến nơi tổ chức thơ hội hắn liền xuống xe ngựa, một gã sai vặt đi theo phía sau Chu Nguyên, trên tay còn đang dùng vải gấm bao lấy vật gì đó, gắt gao ôm ở trong lồng ngực.
Các công tử thế gia vừa nhìn thấy Chu Nguyên liên nhịn không được bật cười, trong khoảng thời gian này tiểu công tử Chu gia nổi bật thế nhưng là ở huyện Đào Nguyên không ai không biết hắn đang nuôi heo, làm tức chết tổ phụ hắn.
Một vị ngọc diện công tử bỗng nhiên nhéo mũi, tay còn lại vẫy vẫy giữa không trung, cau mày nói: "Trong rừng này làm sao lại thấy mùi hôi thối? Thật là khó ngửi?".
Nhất thời xung quanh cười thành một đoàn.
Chu Nguyên chắp tay với tiểu thư cầm quạt đứng gần bên cạnh vị công tử, chân thành kiến nghị cười nói: "Lý tiểu thư, Nghiêm nhị công tử nói trên người nàng có mùi lạ, không bằng đi thay quần áo trước? Thi hội của chúng ta lát nữa mới bắt đầu, tất nhiên sẽ chờ ngươi quay lại".
Tiểu thư cầm quạt trên mặt ửng đỏ, tức giận nhìn Nghiêm nhị công tử vừa mới đùa giỡn, vị tiểu công tử mặt ngọc kia sợ tới mức vội vàng chắp tay thi lễ nhận lỗi.
Chu Nguyên âm thầm khinh thường, một đám tục nhân! Qua vài tháng nữa, đợi đại nghiệp nuôi heo của hắn thành công, còn có người nào dám nhạo báng hắn?
Chư vị công tử tiểu thư ngồi xuống, cũng không biết có phải cố ý an bài hay không mà đích nữ Vương gia kia vừa vặn đang ngồi đối diện Chu Nguyễn.
Khách nữ cùng khách nam ngồi riêng biệt, cách nhau ở giữa là một con kênh trong suốt, làm thơ viết nhạc nơi đây quả thực là chuyện thanh nhã bậc nhất, trên kênh còn có thể nhìn thấy cá bơi, lúc lại có thể nhìn thấy hoa đào rơi.
Chu Nguyên vốn không am hiểu làm thơ, trong lòng lại nhớ nơi này cách tiên cảnh không xa, lại nghĩ lát nữa phải đi gặp các tiên nhân, liền chỉ lo cúi đầu uống rượu dùng bữa.
Đồ ăn cũng đơn giản nhẹ nhàng, một đĩa nhỏ đồ ăn đặt ở trong đĩa sứ thuận theo dòng nước chảy xuống, chỉ cần chảy tới trước mặt Chu Nguyên phân nửa đều bị hắn ăn. Tiểu thư Vương gia đối diện nhìn đến nhíu mày.
Mới vừa rồi Nghiêm nhị công tử bị Chu Nguyên làm cho mất hết mặt mũi đưa ra: "Giờ phút này ngày tốt cảnh đẹp, không bằng chúng ta làm thơ một bài?"
Tới rồi!
Chu Nguyên nghe nói như thế, buông đũa trúc trong tay xuống, cười nói: "Năm ngoái đều là làm thơ, không bằng chúng ta năm nay viết thơ?".
Viết thơ? Tài tử tài nữ biết làm thơ, viết thư pháp cũng không tệ, có cơ hội thể hiện đương nhiên liền đồng. Mọi người đều lệnh cho gã sai vặt cùng nha hoàn về xe ngựa lấy thẻ tre cùng bút mực tới.
Gã sai vặt vẫn quỳ ở phía sau Chu Nguyên liền mở ra khối vải, là một quyển sách lớn chứa đầy những trang giấy hơi ngả vàng! Gã sai vặt từ trong rút ra một tấm mỏng, cung kính hai tay dâng cho Chu Nguyên.
Giấy này là loạt giấy trúc làm ra lần thứ ba của công xưởng làm giấy ở thôn Đào Hoa, trải qua hai lần thử nghiệm trước, chất lượng giấy trúc lần thứ ba cao hơn nhiều so với trước đây, giấy trúc dùng để viết rất tốt. Ga sai vặt và nha hoàn, ngay cả đồ dùng của những người bên cạnh đều còn chưa mang tới, Chu Nguyên đã chuẩn bị bắt đầu viết ra đại tác phẩm.
Những công tử tiểu thư thế gia này vốn là tuổi tác nhỏ, nhìn thấy Chu Nguyên lấy ra đồ vật đều sinh lòng hiếu kỳ, những người ngồi cạnh hắn đều đang hỏi đây là vật gì.
Chu Nguyên có chút đắc ý: "Giấy thần, có thể dùng để viết chữ!"
Mọi người nhìn mực rơi trên giấy trúc, lại không giống như sách lụa biết thấm mực.
Chu Nguyên cố ý tặng mấy tờ giấy trúc cho khách nữ đối diện, những tiểu thư này sờ giấy trúc kia liền mới cảm thấy tờ giấy này mỏng như cánh ve.
Thân là nữ nhi, sức lực không lớn bằng nam tử, nếu lâu dài cầm thẻ trúc đọc sách, đôi tay ngọc tất nhiên là cực kỳ đau nhức, nhưng vật này cầm ở trong tay tựa hồ không có trọng lượng, cực kỳ nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận