Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 135:

Chuong 135:Chuong 135:
Chu Nguyên dứt khoát trực tiếp hỏi: "Hi Hi tiên nhân, hoa này rốt cuộc có ích lợi gì a2"
Triệu Hi: "Chống lạnh."
Phú hộ triều Thiên Khải vào mùa đông có các loại cỏ da chống lạnh, dân thường cũng chỉ có vải bố. Người dân cổ đại thật sự rất khổ, mùa hè hạn hán lũ lụt, cho dù may mắn sống sót, nói không chừng cũng không sống qua băng thiên tuyết địa vào mùa đông.
"Bông vải chính là thứ tốt, không chỉ có thể dệt thành áo bông dùng trong mùa đông, còn có thể làm giấy, hơn nữa..."
Ánh mắt Triệu Hi chớp chớp, đột nhiên im bặt.
Hơn nữa, bông vải còn có thể chế thuốc nổ, uy lực còn mạnh hơn gấp hai đến ba lân thuốc súng đen! Còn lợi hại hơn cả xưởng pháo hoa của nàng.
Lúc này triều Thiên Khải đã vào thu, như vậy mùa đông còn xa sao? Triệu Hi cũng không muốn dân cư thành mới vốn đã không nhiều lại giảm sút vì giá lạnh. Nàng nhìn về phía cha con Hoàng gia, ánh mắt nóng bỏng: "Vậy nghĩa là, các ngươi có thể tiếp xúc vùng trồng bông đúng không?"
Tính tính thời gian, mùa thu hoạch bông vải cũng sắp đến rồi.
Triệu Hi có chút tiếc nuối là, Thục địa nhiều mây mưa, bông vải lại thích ánh mặt trời, huyện Đào Nguyên không có bao nhiêu nơi phù hợp cho việc trồng bông.
Cha con Hoàng gia há hốc mồm, vừa rồi bọn họ còn nghĩ cách thuyết phục tiên nhân làm ăn với bọn họ, không nghĩ tới tiên nhân tự mình mở miệng.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, một chậu hoa trắng nho nhỏ lại có tác dụng lớn như vậy.
Hoàng Khánh Quốc cẩn thận trả lời: 'Nếu tiên nhân không chê chúng ta thô bỉ, chúng ta nhất định sẽ giúp tiên nhân hoàn thành vụ mua bán này."
Vừa dứt lời, dụng cụ pha trà trên bàn trà phát ra một tiếng nhỏ, Triệu Chí Dân cười rót trà cho bọn họ, cũng không xen vào chuyện con gái bàn chuyện làm ăn với bọn họ. Hắn rót nước trà màu xanh vàng vào chén trà, mùi trà thơm ngát làm người vui vẻ thoải mái, đây là lá trà đã xào chế qual
Triệu Hi nghe Hoàng Khánh Quốc nói như vậy, liền biết hai cha con bọn họ lo lắng điều gì.
Nói trắng ra chính là tự ti, thân là thương nhân, dù có cẩm y ngọc thực cũng không thể thay đổi địa vị bản thân, đừng nói tới chuyện đi theo tiên nhân.
Triệu Hi nghĩ nghĩ, cười nói: "Huyện Đào Nguyên có thể trông lương thực, Vân Châu nhiều núi, không dễ trồng lương thực nhưng có thể trồng bông trồng trà, nếu huyện Đào Nguyên ta cần bông thì nên làm thế nào?”
Hai cha con sửng sốt, không ngờ tiên nhân lại muốn kiểm tra bọn họ.
Hoàng Hiên suy nghĩ một chút, vội vàng đáp: "Đương nhiên là thông qua thương nhân mua thứ mình cần." Hoàng Hiên vừa nói xong, bỗng nhiên ngẩn ra, mơ hồ hiểu được Triệu Hi muốn nói gì.
Triệu Hi mỉm cười: "Ngươi nói không sai, lãnh thổ triều Thiên Khải quá bao la, ngươi có ta không nhất định có, ta có ngươi cũng không nhất định có, chỉ có thông qua thương nhân mới có thể mua được thứ mình cần. Thương nhân là mắt xích trọng yếu trong việc này, địa vị sao có thể ti tiện được?"
Cũng giống như người dân thành mới mỗi ngày đều muốn trồng khoai lang trông khoai tây, hận không thể đem tất cả ruộng tốt toàn bộ trồng đầy, nhưng lương thực quá nhiều ăn không hết sẽ nát ở trong đất, lúc này thương nhân liền có tác dụng! Có thương nhân, bọn họ có thể đem lương thực dư thừa bán ra ngoài, có tiền liền có thể mua những nhu yếu phẩm khác!
Thương nhân có thể giúp cho thị trường lưu thông, có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, là ngành nghề tuyệt đối không thể thiếu. Thương nhân kiếm được nhiều tiền, tiền bạc trong tay quốc gia cũng nhiều. Cho dù là với dân chúng, hay là với triều đình, có tiền đều là chuyện tốt.
Hoàng Hiên run rẩy nói: "Nếu là tiên nhân..."
Giọng nói trong trẻo của Triệu Hi rất có khí phách: "Nếu là ta, ta sẽ cổ vũ thương nhân làm buôn bán, nâng cao địa vị xã hội của bọn họ."
Thương nhân có tác dụng của thương nhân, nông dân có nhiệm vụ của nông dân, các ngành các nghề đều có tác dụng của mình, dựa theo suy nghĩ của người hiện đại, tại sao lại phải phân ra cao thấp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận