Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 323:
Nữ nhi nghe nói mình sắp phải vào cung làm phi, cũng có chút không nhịn được, trở về phòng trốn tránh không chịu gặp ai, chỉ biết khóc không ngừng.
Nếu là thời đại hòa bình, được vào cung làm phi là niềm vinh hạnh của cả nhà, là thiên tử đặc biệt thiên vị, huống chỉ nghe nói thiên tử còn trẻ tuổi mạnh khỏe, tướng mạo lại bất phàm, hậu cung còn chưa có con nhỏ.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ là loạn thế al Triều đình đã bị Hung Nô ép phải chạy xuống Giang Nam, chính quyền bất ổn, lung lay sắp đổ.
Nữ nhi nhà hắn nghe nói quân Hung Nô đã đánh vào kinh thành ở phía bắc, trắng trợn đốt giết cướp bóc, nếu một ngày nào đó Hung Nô đánh vào Giang Nam, hậu cung phi tần của Thánh Thượng đều sẽ xui xẻo, mấy ngày nay vẫn khóc không ngừng.
Den lúc Lục Thiếu Du nhận được thư, mặt liền tái mét.
Triệu gia làm cái gì? Hắn đã hoàn toàn trở thành đồng lõa của bọn họ a, từ nay cho dù hắn có làm gì, tân đế đều sẽ hoài nghi hắn, nói không chừng còn liên lụy đến cả nhà.
Lục Thiếu Du suy nghĩ hồi lâu, rốt cục đi đến khuê phòng của nữ nhi, gõ cửa nói: "Doanh Doanh... Không phải ngươi nói muốn đi Thục đia du lịch sao? Cha phái người đưa ngươi đi, đi bằng thuyền."
Khuê phòng yên tĩnh trong chốc lát, cuối cùng két két hé mở. ...
"Hi Hi tiên nhân, Tiêu tướng quân lại tới đón ngài." Thư ký Đàm Thục Lan đi tới, cười chế nhạo.
Từ khi hai châu biết hai người đã đính hôn, Đàm Thục Lan liền cảm thấy Tiêu tướng quân chăm đến đây hơn hẳn, quan viên ra vào hội quán Chiêu Hiền nhìn thấy Tiêu Thính Vân cũng không còn thấy kinh ngạc nữa.
Triệu Hi ngẩng đầu lên từ trong đống văn thư, liếc nhìn hoàng lịch trên bàn làm việc, có chút kinh ngạc: "Hắn đến rồi?"
Hôm nay hắn không phải nên huấn luyện tướng sĩ ở quân doanh sao? Tại sao lại tới đón nàng? Mặc dù Tiêu Thính Vân thích ở chung với nàng, nhưng cũng không làm chậm trễ chính sự của hai người nha.
Mới đầu Triệu Hi cho rằng hắn xin nghỉ, cũng không quá quan tâm, kết quả mấy ngày nay hắn đều đến đưa đón, Triệu Hi liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Hôm nay nàng làm xong việc rời khỏi văn phòng, tới chuông ngựa thì thấy Tiêu Thính Vân đang cầm bàn chải chải lông cho ngựa, Truy Phong có vẻ rất vui vẻ.
Triệu Hi tiến lên hỏi: "Vì sao ngươi lại tới đón ta?”
Tiêu Thính Vân buông bàn chải, đi rửa tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Hiện giờ quân doanh đã đề bạt rất nhiều tướng lĩnh, ta và Triệu Húc không cần ngày nào cũng trông coi, ta rảnh rỗi thì tới đón ngươi thôi. Đi thôi."
Hắn nói rồi dắt ngựa ra khỏi chuồng.
Lý do này nghe thật hợp lý, người bình thường đều sẽ không nghỉ ngờ gì, nhưng Triệu Hi biết Tiêu Thính Vân và nhị ca nàng đều là loại người ngồi không yên, cho dù có rảnh cũng sẽ đi dạo lòng vòng trong quân doanh.
Triệu Hi nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân, đột nhiên hỏi: "Ngươi xin nghỉ để rời khỏi quân doanh phải không?"
Thấy Tiêu Thính Vân ngầm thừa nhận, Triệu Hi nghĩ nghĩ lại hỏi: "Ngươi đang tị hiềm đúng không?"
Tiêu Thính Vân hơi nhíu mày, không trả lời. Triệu Hi hơi tức giận, nhìn quanh thấy chuồng ngựa không có ai khác, mới mở miệng nói: "Có phải ngươi cảm thấy người nhà ta đều biết ngươi là Thụy vương của triều Thiên Khải, sợ chúng ta nghỉ ngờ ngươi nên ngươi mới chủ động rời khỏi quân doanh để tránh hism nghi không?”
Người nắm quyền cao nhất trong quân doanh vốn dĩ chính là Triệu Húc, ở quân doanh Tiêu Thính Vân đúng là có quân quyền, nhưng mà vẫn không bằng Triệu Húc. Lần nào xuất binh, toàn quân nói cho cùng đều là do Triệu Húc lãnh đạo.
Triệu Hi hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có bất mãn gì với chúng ta không? Ngươi cũng biết Triệu gia chúng ta đang làm phản triều đình Thiên Khải."
Hai người trèo lên ngựa, nắm dây cương chạy về phía đường xi măng bên ngoài, gió quất vào mặt hơi lạnh.
Tiêu Thính Vân trâm ngâm, đáp: "Cuộc sống của người dân gian nan, mấy năm gần đây ta đã thấy hết cái khổ của bách tính, ăn không đủ no, đổi con cho nhau ăn, mà chính ta cũng đã nếm qua cái khổ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận