Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 130:
Nhưng ở cả thành mới, trừ bỏ mấy vị đại phu bị quận phái tới, thì cũng chỉ có một mình hắn hiểu y lý, có lẽ tương lai nơi này sẽ có ngày càng nhiều nhân khẩu mới, thế thì không phải hắn sẽ bận chết sao?
Triệu Ngôn gật đầu: "Có thể xây thêm một học viện y học, tuyển thêm một ít y sinh." Trải qua đợt dịch bệnh này, Triệu Ngôn nhớ rõ có rất nhiều thanh thiếu niên trong thôn Lưu Dân đều cảm thấy rất hứng thú với y học.
Triệu Ngôn nghĩ như thế, ánh mắt chuyển qua những đại phu này, tươi cười ôn hòa nói: "Chư vị nếu muốn theo ta học chút y thuật, cũng có thể."
Mấy đại phu mừng như điên, nói như vậy bọn họ có thể coi như là đệ tử của Tiên gia. Nếu không phải hiện tại thành mới còn đang bị phong tỏa, mấy lão nhân này hẳn là hận không thể ra khỏi thành, mua lễ vật cho Triệu Ngôn.
Bởi vì cơm tối còn chưa nấu xong, Triệu Ngôn dứt khoát để cho những đồ đệ mới thu này đi vào phòng ngủ của hắn, tất cả những cuốn sách về y học trong thư phòng của ông nội, hắn đều để hộ vệ giúp hắn dọn vào phòng ngủ của mình, để cho bọn họ xem trước. Đỗ Tông Quang cẩn thận ôm lấy một quyển sách, sau khi lật đại khái vài trang, hô hấp trở nên dồn dập hơn, không khống chế được cảm xúc hô to: "Thần thư! đây thật sự là thần thư! Trong đây ghi lại rất nhiều các loại thảo dược trên thế gian, lại còn có minh họa rõ ràng như vậy."
Y thuật ở triều Thiên Khải có vẻ không cao lắm, trong này cùng lắm cũng chỉ có một vài loại thảo dược mà thôi, những đại phu này thế mà cũng chưa từng thấy qua.
Triệu Ngôn cười nói: "Đây là do Lý Thời Trân viết tốn tới 27 năm, tổng cộng có một trăm chín mươi vạn chữ."
Mấy đại phu rất này vô cùng chấn động, ngay cả tiên y cũng cần tới 27 năm mới có thể viết ra, cuốn sách này quý giá như thế, vậy mà bọn họ lại có được may mắn để xem qua, phẫn uất trong lòng lúc trước đối với quận thủ đã phái bọn họ đến thành mới để cứu chữa lưu dân đã hoàn toàn biến mất.
Còn có cái gì mà "Thương hàn luận”Kim phù yếu lược" tất cả đều là điển tịch y học cổ đại nổi tiếng.
Một đại phu cẩn thận cầm lên một ít sách, nhưng đối với chữ giản thể phía trên nhìn có chút phiền não, bọn họ đều biết chữ giản thể là văn tự tiên giới, dựa trên chữ viết của bọn mà đơn giản hóa.
Cho nên họ chỉ hiểu đại khái nội dung, đại phu kia khiêm tốn chỉ vào một bức tranh minh họa trên sách hỏi: "Sư phụ, xin hỏi đây là đang trị bệnh gì?"
Triệu Ngôn nhận lấy sách nhìn qua, nói: "Đây là thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, một vị bác sĩ đang dùng Penicillin để tiến hành cứu chữa cho chiến sĩ bị thương đang nhiễm vi khuẩn."
Đây là cuộc chiến trên Tiên giới? Mấy lão đồ đệ cảm thấy hết sức hứng thú, khi nhìn thấy hình minh họa phía trên thì có chút khiếp sợ, chiến sĩ kia đã bị thương thành như vậy, lại còn có thể cứu chữa? Nếu ở triều Thiên Khải bọn họ, hẳn hố chôn cũng đã đào xong.
Mấy lão đầu lại thắc mắc về Penicillin, Triệu Ngôn suy nghĩ một chút liền nói: "Lúc ấy Penicillin đã cứu vớt tính mạng của mấy chục triệu, giúp họ có thể sống thêm được gần 20 năm, gọi nó là thần dược cũng hoàn toàn xứng đáng."
Mấy chục triệu người?!
Hô hấp của mấy đại phu trong nháy mắt dồn dập, mắt trừng to. Mấy chục triệu người? Dân số của triều Thiên Khải bọn họ còn chưa cả vượt qua hai mươi triệu!
Thần dược này còn không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ? Đến Tiên nhân còn gọi là thần dược, vậy nếu triều Thiên Khải cũng có...
Quả thực không dám tưởng tượng.
Thế tục bên ngoài đang rất rối loạn, khắp nơi đều là nông dân khởi nghĩa không ngừng chinh chiến, binh lính chết trên chiến trường nhiều không đếm xuể, trong lòng Triệu Ngôn đã có ý nghĩ,Có lẽ có thể thử nghiên cứu Penicillin. Có tỏi tốt thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Tỏi không chỉ có thể cho người dùng, còn có thể cho gia súc dùng, có thể giúp gia súc ít mắc bệnh hơn, vừa hay cũng dùng được cho đám heo được nuôi ở trại Thanh Phong cùng trại Chu Nguyên. Qua một tháng nữa, heo bọn họ nuôi cũng có thể mổ lấy thịt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận