Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 351:
Triều Thiên Khải đã có con đường tơ lụa trên biển, tại một cảng lớn ở Lĩnh Nam có thể quy tụ nhiêu nhất lên tới 30 vạn thương nhân ngoại quốc, bọn họ tiến hành giao dịch, buôn bán hàng hóa ở đó, những vật phẩm của triều Thiên Khải cũng là Đại Minh hiện tại như lá trà, đồ gốm, tơ lụa đều là những thứ mà bọn họ vô cùng yêu thích.
Đất nước muốn giàu có không thể chỉ dựa vào chút tiền thuế lương thực ít ỏi của nông dân.
Triệu Hi cười sâu xa: "Thứ mà Đại Minh có không chỉ là lá trà, đồ gốm."
"Đúng vậy, thủy tinh!" Lễ bộ thượng thư thốt lên.
Những vật phẩm từ thủy tinh còn hiếm có, đắt đỏ hơn cả đồ sứ, phải biết rằng các cựu thần ở đây đều đã từng mua sản phẩm bằng thủy tỉnh của các thương nhân Thục Châu, bây giờ bọn họ mới biết thủy tinh là do tiên nhân mang tới, nghe nói vốn chế tạo thấp tới mức khiến người ta giận sôi người.
Công nghệ chế tạo thủy tỉnh ở Thục Châu đã hoàn thiện, đến bóng đèn còn có thể làm ra được. Rất nhiều châu huyện ở Giang Nam cũng đã xây xưởng thủy tinh, mặc dù hiện tại thủy tinh không đến mức rẻ nhưng cũng không còn cái giá trên trời như lúc trước nữa.
Lễ bộ thượng thư nghĩ tới việc mình nhịn đau tốn mất mấy chục ngàn bạc trắng mua được một chiếc bình thủy tỉnh, nhưng giá gốc của nó lại chẳng đáng là bao hắn lại cảm thấy đau lòng.
Xuất khẩu thủy tinh sang ngoại vực, kiếm tiền của người ngoại vực!
Tiêu Thính Vân nói: "Nghe đại ca nói những người đi biển đường dài thường sẽ bị bệnh scorbut do thiếu vitamin, mà trái cây, rau dưa lại không thể để ở trên thuyền trong thời gian dài. Trái cây hộp Vân Châu có thể bán với giá tốt."
Hộp đựng Vân Châu được chế tạo từ thủy tỉnh, lúc mới bắt đầu bọn họ làm thành xoài hộp, dứa hộp để bán cho các thương nhân thế gia có tiền. Dù gì thì thời tiết ở Vân Châu nóng bức, rất nhiều địa phương, cho dù đã dùng băng để bảo quản, trái cây cũng sẽ bị hư khi di chuyển trên đường, nhưng nếu chế biến thành trái cây hộp sẽ có thể bảo quản trong thời gian rất lâu.
Thương nhân Vân Châu kinh doanh mặt hàng này đã kiếm được không ít tiền lời, đồng thời kéo theo sự tăng trưởng của không ít ngành sản xuất ở Vân Châu, ví dụ như ngành sản xuất bình thủy tỉnh, ngành sản xuất trái cây, ngành sản xuất gia công, vô số người cũng vào công xưởng làm việc.
Chỉ tiếc là Triệu Hi không quá thích đồ hộp, nàng càng thích trái cây tươi mới hơn.
Triệu Hi nhìn Tiêu Thính Vân, ánh mắt nàng sáng lên. Đồ hộp này có lẽ sẽ rất được các thương nhân hàng hải ngoại vực hoan nghênh.
"Chúng ta còn có rất nhiều sản phẩm từ cao su, một chiếc xe đạp chẳng lẽ lại không vớt mấy chục lượng hoàng kim của bọn họ à?" Triệu Húc ăn bắp rang, công phu sư tử ngoạm nói.
Lý Tương nói tiếp: "Vật tư của Đại Minh chúng ta phong phú, tất cả những đồ dùng như muối, đường, còn có dầu hỏa, đèn dầu, giấy Tuyên Thành đều có thể đem bán cho bọn họ."
Muối ăn không còn là thứ đắt đỏ ở Thục Châu từ lâu, muối là vật phẩm thiết yếu của con người, đương nhiên người ngoại vực cũng cần ăn. Mà đường ở bên ngoài cũng vô cùng quý giá, có thể bán ra với giá tốt. Những cây công nghiệp như cây mía được trồng ở Lĩnh Nam, Vân Châu, Nhai Châu đều có thể tinh luyện thành đường.
Khi thương nhân đạt được nhiều lợi ích hơn mong đợi, cho dù tiền thuế cao, bọn họ vẫn có thể kiếm được tiền.
Nhưng phải chú ý một điều rằng, thương nhân đều coi trọng lợi ích, vì ích lợi, cho dù là mạo hiểm tới mức nào, bọn họ cũng đều dám làm, hạn chế hành động của thương nhân cũng là điêu cần thiết, bên cạnh đó cần giám sát nghiêm khắc bọn hol
Nói trắng ra là, bọn họ muốn kiếm tiền của người nước ngoài, có tiền trong tay, chuyện gì cũng đều dễ làm!
Bành Nghị im lặng một lát rồi nói: "Bệ hạ, cách này có thể thực hiện được, nếu những thương nhân ngoại quốc kia muốn tới Đại Minh của chúng ta buôn bán, bọn họ bắt buộc phải tuân theo quy tắc mậu dịch của chúng ta, giá cả nhập khẩu, xuất khẩu đều do chúng ta quyết định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận