Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 54:
Triều Thiên Khải đã có hầm ngầm nên Tiêu Thính Vẫn có thể hiểu được phòng trọ dưới lòng đất là gì. Nhưng ngựa ở thời này rất quý, chủ yếu có được nhờ trao đổi với thảo nguyên phía bắc, sao có thể tùy ý để ở phòng trọ dưới lòng đất cơ chứ? Hơn nữa dạo này không hiểu vì sao Triệu gia lại không đem ngựa ra cho ăn hóng gió nữa nhỉ?
Triệu Hi có chút khó xử: "Xe của chúng ta không cần ngựa kéo, không phải vật sống nên là không sao đâu. Dù sao bây giờ bãi đỗ xe ngầm cũng đang không dùng được."
Tiêu Thính Vân nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, ánh mắt hắn lại di chuyển tới màn hình giám sát LCD cỡ lớn, cảm thấy rất hứng thú với một màn quan sát tên Chu Nguyên vừa rồi.
Triệu Hi cầm đồ vật nhỏ lên giới thiệu: "Đây là con chuột, dùng nó để điều khiển hệ thống theo dõi, ngươi chỉ cần di chuyển nó là được..."
Triệu Hi vốn định hướng dẫn hắn kiểu tay cầm tay như lúc trước dạy cho nàng dùng máy tính. Ngón tay nàng hơi chạm vào mu bàn tay lành lạnh của hắn, không để ý ngón tay thon dài kia hơi co rút lại. Đột nhiên cửa bên ngoài bị đẩy ra, Triệu Húc cười ha ha đi vào: "Việc cỏn con này để ta dạy cho, Hi Hi cứ về nghỉ ngơi trước đi." Nói xong còn khoác tay lên bờ vai săn chắc của Tiêu Thính Vân lặng lẽ nhéo một cái.
Triệu Hi: "..."
Có người dạy hộ thì tốt rồi. Triệu Hi vui vẻ nhàn nhã rời khỏi phòng an ninh.
Tiêu Thính Vân cực kì thông minh, dưới sự chỉ đạo của Triệu Húc liền học tập rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã nắm được sơ lược cách dùng mấy đồ vật trên bàn.
Triệu Hi vốn chuẩn bị quay về nhà chính, đi được nửa đường lai bị Vượng Tài quấn lấy. Radio trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng nói thanh lạnh như suối trong núi của thiếu niên: "Triệu cô nương”
Triệu Hi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía camera đang nhấp nháy đèn đỏ. Tự nhiên gọi mình làm gì thế?
Triệu Húc sắp phát điên rồi. Hắn dạy tiểu tử này dùng radio, ai mà ngờ tên này lại gọi tên em gái của hắn cơ chứ?!
Tiêu Thính Vân buông micro xuống, dời tâm mắt khỏi màn hình lớn, nhịn xuống muôn vàn cảm xúc dâng lên trong lòng. Vật này vậy mà có thể nhìn trộm thần tiên... Giống như có chút báng bổ, hắn đột nhiên cảm thấy không hề vui chút nào.
Vương Tuyết Cầm đem túi phân heo kia bón cho thửa ruộng mới khai hoang. Đang nghĩ bụng muốn làm thêm mấy cái thùng đựng phân thì tình cờ gặp được người dân trại Thanh Phong trên núi xuống, liền cùng với Vương Tuyết Cầm trở về tiên cảnh.
Hệ thống an ninh của biệt thự có thể tự động nhận dạng gương mặt. Trương Đại thấy cửa sắt tự động mở liền hô to quả nhiên là pháp lực của tiên gia.
Đêm qua hắn ở trại Thanh Phong thương lượng suốt một đêm, sau khi thê tử hắn nói hài tử trong trại sau khi uống thuốc tiên gia tặng đã không còn nôn ra trùng sống nữa, liên vội vàng đồng ý xuống trại.
Mặc dù không biết nuôi heo có lợi ích gì, nhưng tiên gia vốn có tấm lòng từ bi, sẽ không để bọn họ phải bận bịu công việc nữa.
Trại Thanh Phong nuôi không ít vật sống rồi, sau này tập trung vào nuôi heo rừng cũng không thành van đề.
Trương Đại cầm đầu dân trong trại đi theo Vương Tuyết Cầm cẩn thận tiến vào tiên cảnh. Cửa sắt tự động đang chuẩn bị đóng lại thì phía sau vang lên am thanh ngại ngùng:
"Thưa phu nhân, vừa rồi tiểu tử có chút thất lễ. Tại hạ là Chu Nguyên của Chu gia đến từ huyện Đào Nguyên, đang đi du ngoạn thì tình cờ gặp được quý trang đây, không biết ta có thể mạn phép được kết giao cùng với chủ quân của ngài được chứ?"
Vương Tuyết Cầm quay đầu nhìn lại, chính là vị Chu Nguyên kia.
Sau khi Chu Nguyên bình tĩnh lại càng thêm thêm tò mò về thôn trang này. Nhà hắn nằm rải rác khắp thôn Đào Hoa nên cũng xem như là địa chủ ở đây, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy thôn trang này. Theo lý thuyết nếu có nhân vật máu mặt xây thôn trang ở đây thì phải thông báo cho Chu gia mới phải chứ.
Nghĩ lại vị phu nhân kia lại dùng bảo vật để đựng phân heo, đoán chừng không phải kẻ tam thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận