Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 104:

Chuong 104:Chuong 104:
Tổ phụ hắn gần đây bất mãn với việc ban đêm hắn thường xuyên chạy ra ngoài, Chu Nguyên cũng không dám ở lâu, ngồi chốc lát liền rời đi.
Tin tức này có chút bùng nổ, người Triệu gia đều buông đồ đạc trong tay xuống tiến hành một cuộc họp gia đình loại nhỏ.
Triệu Chí Dân trấn an: "Trận này rốt cuộc có đánh hay không còn chưa chắc, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì gần một tháng nữa khoai lang sẽ chín, đến lúc đó sẽ có đồ ăn'.
Đây chính là một trong những mục đích lúc trước Triệu gia phân giống tốt cho thôn Đào Hoa, tình huống tương lai ai cũng không biết trước được, ai biết có thể sẽ xảy đến biến số hay không? Nếu mọi người đều trồng lương thực thì sẽ gánh được một ít rủi ro.
Ví như chỉ có Triệu gia trồng lương thực sản lượng cực cao mỗi mẫu, hiện giờ giả thiết triều Thiên Khải muốn tăng thuế má, thôn dân thôn Đào Hoa đã sắp chết đói ăn không đủ no mà bên cạnh lại có rất nhiều lương thực có thể cứu sống họ, còn ăn ngon sao? Triệu Hi không tin những thôn dân này sẽ không liêu chết đến cướp! Đến lúc đó tất cả mọi người phải cùng nhau lâm vào khủng hoảng thiếu lương thực.
Triệu Hi nghĩ tới đây trên trán không khỏi chảy ra một vệt mồ hôi.
Triệu Hi có chút lo lắng nói: "Cha, hơn nửa tháng này rất quan trọng, con nghe thôn trưởng nói vào hè, định kì thường đổ mưa to, nếu không may sẽ dẫn tới lũ lụt." Huyện Đào Nguyên còn đỡ, cũng không giống phương bắc sẽ xuất hiện đại hạn hán, chỉ sợ lũ lụt giữa hè, phá hủy ruộng tốt, mọi vất vả đều uổng phí".
Triệu Hi nhất thời nhớ tới một hai tháng trước, một trận mưa xuân liên miên lại khiến phòng gạch thô của một hộ gia đình ở thôn Đào Hoa ngâm mềm sụp đổi Nếu thật sự đến giữa hè trời đổ mưa to thì thật không xong.
Không chỉ có ruộng đất gặp tai ương, nhà cửa cũng gặp tai ương. Nếu nhà cửa gặp tai ương, thôn dân bận rộn cứu tế sẽ khó mà xuống đất!
Triệu Hi cup mắt nhìn quyển sách chế tạo xi măng trong tay, lòng có an bài!...
Điều mà Thạch Đại Dũng thôn trưởng của thôn Hắc Thạch thích làm nhất mấy ngày nay đó chính là đi dạo lòng vòng ngoài cửa thôn, hắn liên tục nhìn ra con đường đất ở bên ngoài, thế nhưng mỗi lần nhìn đều khiến hắn cảm thấy thất vọng, bởi hắn mãi vẫn không nhìn thấy những nam nhân đến từ ngoài thôn ngày hôm đó.
Thê tử hắn thấy dáng vẻ u mày chau mặt của hắn, cười nói: "Lão già này, Bình Bạch dùng đá đổi được hai lạng bạc đã là tốt lắm rồi, ngươi còn cả ngày mơ mộng hão huyền dùng đá để đổi lấy ngân lượng à?"
Thạch thôn trưởng trừng mắt nhìn nàng, đó không phải tảng đá bình thường!
Hai vợ chồng già đang cãi nhau, một thanh niên ở trong thôn tên là Đại Thạch chạy như bay tới, hắn hào hứng vỗ đùi: "Thôn trưởng, tới rồi, tới rồi. Thư sinh lần trước đã đưa người tới."
Ánh mắt thôn trưởng sáng lên, hắn lập tức dẫn người nhanh chóng đi về phía cửa thôn, quả nhiên hắn đã nhìn thấy mấy nam nhân nọ đã tới, bọn họ đang đẩy chiếc xe nhỏ không biết là xe gì, thư sinh có gương mặt quen thuộc mà hắn từng gặp lúc trước đang ngồi ở trên xe nhỏ liên tục xoa chân, bên cạnh hắn còn có hai cái đứa bé.
Không phải Tống Nhất Thanh muốn ngồi trên chiếc xe cút kít này, mà do lúc nãy hắn sơ ý bị trật chân, thể lực của hắn lại không bằng với mấy nam nhân này, thế là hắn bị mấy nam nhân này đỡ lên xe cút kít rồi đẩy tới đây. Xe chạy trên đường đất, đường xá xóc nảy khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, lúc xuống xe hắn suýt chút nữa là nôn ra, trong khi hai đứa bé ngồi bên cạnh hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.
Hai đứa bé này chính là con của nữ nhân bán con lúc trước, lúc trước, khi hắn đưa hai đứa trẻ về Ngô gia ở thôn Đào Hoa, cả nhà Ngô Đại Ngưu quả nhiên rất vui mừng, nhưng dù sao cả nhà đều phải đi làm, không rảnh chăm sóc hai đứa bé, vì thế bọn họ chỉ để hai đứa bé ở lại vài ngày rồi để bọn họ đưa chúng trở về, Ngô Đại Ngưu còn cố ý chuẩn bị đồ ăn để đám trẻ ăn theo trên đường, còn trả mấy đồng cho những nam nhân đi cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận