Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 265:

Chuong 265:Chuong 265:
Chỉ thấy một nhà ba người đang ngồi ở trước bàn vuông ăn một chén đậu phụ mặn, đứa bé trong lòng ngực ăn một ngụm lại la hét muốn ăn thêm một ngụm, hình ảnh rất là ấm áp.
Tạ công công nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì biết là chạy nạn tới, hắn cũng gọi chén đậu phụ mặn màu trắng này đến, cười hỏi: "Cả nhà các ngươi là chạy nạn tới sao? Vì sao lại không tới Giang Nam giàu có và đông đúc? Mà lại đến Thục địa này?”
Người nam nhân nói: "Đại lão gia, ngài không biết sao? Cả nhà chúng ta nghe nói, ở Thục địa có tiên nhân, người ở đây mỗi ngày đều có cơm để ăn no, nhà ta đến đây để nhờ cậy tiên nhân."
Nam nhân kia nhìn thê tử cho tiểu nhi tử ăn đậu phụ mặn, vẻ mặt chân thành tràn đầy khát khao: "Hai ngày nữa thôi, một nhà chúng ta có thể vào Thục địa. Sau đó nhà ta sẽ thuê một căn nhà trước, tìm việc làm ổn định, tranh thủ để có thể nhập tịch vào đây sớm."
Tạ công công càng nghe càng mơ hồ, vội hỏi: "Nhập tịch? Không thể chuyển hộ khẩu qua sao?" Thục địa của triều Thiên Khải là một nơi xa xôi, đất rộng người thưa, nếu là dời hộ khẩu định cư ở Thục địa không khó mới đúng.
Nam nhân kia nhìn Tạ công công như một người nhà quê: “Chuyện này ngài cũng không biết? Hiện tại muốn có hộ tịch ở Thục địa rất là khó, nghe nói phải sống ở chỗ này trọn một năm, hiện tại nhà ta cũng chỉ có thể đi xin tạm trú."
Tạ công công nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, hiện tại hai quận ở Thục địa khó xin hộ tịch đến vậy sao?
Tạ công công nhớ tới những miếng đất hắn mua dựa vào mấy món chế phẩm lưu ly, đột nhiên có chút hối hận vì sao nửa năm trước không mua đất ở Thục địa, luôn cảm thấy về sau Thục địa sẽ có cải cách lớn.
Lại hỏi những người khác trong tửu quán, đa phần đều là nghe nói nơi này có tiên nhân, có thể ăn cơm no, còn có chút người trốn đi do bị Hung Nô chiếm thành trì, nghĩ lại thì Thục địa có địa thế núi non, người Hung Nô muốn tiến công vào đây tương đối khó khăn, vì vậy những người chạy nạn liền từ trời Nam đất Bắc đến đây.
Bị nhốt ở chỗ này suốt mười ngày, Tạ công công bọn họ cuối cùng cũng được thả ra, giá xe đi đến tòa thành mới của quận Đào Nguyên.
Đã nửa năm trôi qua kể từ lần trước đến Thục địa, lần này trở lại, Tạ công công chỉ cảm thấy bản thân giống cái mới vào thành đồ quê mùa, vén rèm xe nhìn đông nhìn tây, hết thảy đều mới mẻ cực kỳ.
Các loại bán rong đầy hai bên đường, bán đủ loại thức ăn, xa xa còn có các loại công xưởng san sát, trên đường còn nhìn thấy một người phụ nữ đang dệt quần áo gì đó, thấy một đôi nhi nữ run rẩy cầm giấy trúc trở về, người phụ nữ vừa nhìn điểm số phía trên liền thuận tay cầm lấy gậy đan áo len đánh hai đứa nhỏ, còn nói cái gì "Không đạt tiêu chuẩn''Không đến 60 điểm' vân vân.
Còn nữa, bảng hiệu hai bên đường!! Có chút chữ trên đó hắn không biết! Chữ viết đơn giản, nét ít đi rất nhiều, vẫn có thể đoán mò được.
Tạ công công nhìn đến choáng váng, không phải mới hơn nửa năm không tới Thục địa sao? Sao lại thay đổi nhiều như vậy? Hắn tốt xấu gì cũng là người trong cung, nhưng mà cho dù có là kinh thành chỉ sợ cũng chưa phồn hoa bằng Thục địa.
"Công công, ngài uống chút trà đi." Ga sai vặt trong xe ngựa vội nói.
Tạ công công gật gật đầu, tiếp nhận nước tra ga sai vat dua toi han nhin chen tra trong tay bỗng nhiên khựng lại, trong mắt kinh hãi: "Thế nhưng không có xóc nảy! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ công công ngay cả trà cũng không uống, vội vàng ghé vào bên cạnh xe ngựa cúi đầu nhìn xuống, dưới xe ngựa là đường xi măng bằng phẳng, rõ ràng đêm qua mới đổ mưa, hôm nay đi trên đường lại không hề lầy lội xóc nảy!
Kinh thành còn không bằng nơi này!
Tạ công công nhìn một màn như vậy, bỗng nhiên hối hận đến xanh ruột, tại sao lúc trước hắn không mua đất ở Thục địa? Khó trách dân chúng khắp trời Nam đất Bắc đều chạy về Thục địa, đây quả thực là một nơi thế ngoại đào nguyên trong loạn thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận