Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 364:
Đến khi Triệu Hi gọi video cho đám người Triệu Húc, Triệu Húc quay video trả lời, lạnh lùng cho bọn họ xem phong cảnh thảo nguyên, mơ hồ có thể nhìn thấy kiến trúc bằng đá của Vương Đình.
Đám đại thần: "..." Được rồi.
Như vậy Trường Thành mà bọn họ xây hồi còn ở triều Thiên Khải còn có ích lợi gì? Bọn người Triệu Húc đã đánh hẳn ra ngoài Trường Thành!
Trận chiến này thành công thu phục bắc cảnh, giải cứu hàng ngàn hàng vạn dân chúng cực khổ khỏi bị tàn sát, phương bắc một lần nữa trở lại vòng tay của vương triều người Hán.
Trận chiến này một lần nữa làm cho dân chúng hãnh diện lên, khôi phục cốt khí người Hán, không còn cứ nghe thấy tên người Hồ là lại sợ hãi không thôi.
Gia đình tiên nhân quả thật là từ trên trời xuống giải cứu bọn hol
Từ nay về sau Đại Minh cũng có nơi chăn ngựa, cũng có thể nuôi ra dê bò cường tráng, ít nhất mấy chục năm tới dân chúng vùng biên cảnh cũng không cần lo lắng đến mùa đông người Hồ sẽ xuống phía nam cướp bóc nữa.
Đến mùa thu, sau hơn hai năm, quân đội thắng lợi trở về.
Vô số dân chúng ra đường nghênh đón, ngồi đầy quán rượu hai bên đường phố, có không ít nữ tử ngồi ở bên cửa sổ nhìn, nếu nhìn thấy tướng sĩ mình thích, còn đặc biệt nhớ kỹ số hiệu trên ngực trái.
Dân chúng mang theo giỏ đựng trứng gà hoa quả nhét vào tay tướng sĩ, những tướng sĩ kia cũng bất đắc dĩ, luôn mồm từ chối cũng vô dụng, chỉ trong chớp mắt, trong tay mỗi người đều có một ít đồ ăn.
Người nhà Triệu Hi dẫn theo vô số đại thần đứng trên thành lâu đón tiếp, chờ đám người Triệu Huc cưỡi ngựa đến gân, Vương Tuyết Cầm rốt cuộc không kìm chế được, tiến lên ôm lấy bọn họ.
"Cuối cùng cũng đã trở lại, trước kia ngươi đi học đại học cũng không đi biên biệt như vậy.' Vương Tuyết Cầm vỗ vai Triệu Húc, nức nở nói.
Triệu Húc cười ha ha nói: "Mẹ, chúng ta về rồi không phải sao?"
Vương Tuyết Cầm kéo tay hai người bọn họ, nhìn trên dưới trái phải, Triệu Hi đứng ở phía sau yên lặng đánh giá hai người bọn họ.
Màu da của hai người đã sớm biến thành màu lúa mì, trên người rõ ràng có mấy vết sẹo, ánh mắt dưới lớp khôi giáp sắc bén lên hẳn.
Tiêu Thính Vân nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lại mềm mại trở lại, khẽ nhếch môi cười cười.
"Sẹo là minh chứng cho bản lĩnh của nam nhân, nếu mà hoàn toàn không bị thương thì còn gọi gì là ra chiến trường?" Triệu Húc che đi vết sẹo dài trên mu bàn tay, đưa tay ra sau lưng, cười nói với Vương Tuyết Cầm.
"Tiểu Tiêu, ngươi thì sao? Ngươi bị thương có nghiêm trọng không?" Vương Tuyết Cầm đành phải hỏi Tiêu Thính Vân.
Tiêu Thính Vân lắc đầu: "Nương nương, vết thương của ta đã lành rồi."
Triệu Húc bĩu môi: "Hắn đương nhiên là không sao cả, lúc trước hắn bị thương, còn gọi điện thoại video với Hi Hi cả đêm!"
Triệu Hi: "..."
Triệu Hi ho nhẹ một tiếng, lần đó là bởi vì Tiêu Thính Vân bị thương còn sốt cao mới gọi điện thoại video lâu như vậy, hơn nữa cũng không đến mức cả một đêm, nhị ca chỉ biết nói quá. Triệu Hi giả vờ không hiểu, cao giọng nói: "Đại quân thắng lợi trở về, ta muốn luận công hành thưởng."
Triệu gia chưa bao giờ keo kiệt về việc ban thưởng cho người có công, tuyệt đối không làm các tướng sĩ chạnh lòng, cũng sẽ chiếu cố người nhà của những tướng sĩ đã hi sinh thật tốt.
Tiêu Thính Vân nhìn gương mặt bôi phấn của nàng, bỗng nhiên chắp tay nói: "Be hạ, mạt tướng có thể xin ân thưởng hay không?
Triệu Hi hơi kinh ngạc, không hiểu Tiêu Thính Vân làm vậy là để làm gì.
Tiêu Thính Vân nói: "Ta có thể xin bệ hạ chiếu thư, hỏi cưới vị hôn thê chưa qua cửa kia của ta không?"
Vành tai Triệu Hi đỏ bừng lên, giờ nàng mới nhớ, trước khi đại quân xuất chinh, nàng từng đồng ý với hắn cái gì.
Chỉ cần Tiêu Thính Vân trở về, bọn họ liền thành thân.
Mà hôm nay, hắn đã trở lại. ....
Lễ bộ thượng thư Từ Quảng lâm vào trong mê mang, hắn tự xưng là tinh thông lễ chế, đối với các loại lễ nghi tế tự trong triều như nắm trong bàn tay, nhưng hiện giờ hắn lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận