Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 81:

Chuong 81:Chuong 81:
Vương tiểu thư rũ mắt nhìn tờ giấy trúc trong tay, trên giấy là bài thơ "Vịnh Trư”, không cần nghĩ liên biết là Chu Nguyên viết.
Thừa dịp mọi người còn đang uống rượu đàm thơ, Vương Linh Nhi nhìn thấy Chu Nguyên đứng dậy đi về phía rừng đào, nàng vốn là muốn nói chuyện với hắn, liền nói với đám tiểu thư thế gia xung quanh rằng quần áo mình bị bẩn, muốn ra xe ngựa thay quần áo.
Chu Nguyên đang chuẩn bị tìm một chỗ kín đáo, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nữ: "Chu công tử, ta có chuyện muốn tâm sự với ngươi."
Chu Nguyên sợ tới mức vội vàng giữ chặt đai lưng quần, nhìn lại thấy là thứ nữ của Vương gia, Vương Linh Nhi, ở cách đó một đoạn còn có thị nữ của nàng, lập tức cười nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao phải nuôi heo đúng không?”
Vương Linh Nhi gật đầu, nàng thật sự không hiểu Chu Nguyên ở Đào Nguyên quận có gia thế tốt như vậy, vì sao phải làm chuyện tự khinh tự ti như thế?
"Triều Thiên Khải có ngàn vạn bách tính, lê dân bách tính bình thường không có thịt để ăn, ta được tiên nhân chỉ điểm mang phúc lợi đến cho người trong thiên hạ, người ngoài tặng ta ô danh thì thế nào?" Mặt Chu Nguyên hiện lên một tia khinh thường,'Ngâm thơ đối câu lại có ích lợi gì? Làm một bài thơ chẳng lẽ là có thể làm dân chúng ăn nổi cơm? Lên làm quan không bóc lột bá tánh liền cám ơn trời đất."
Vương Linh Nhi nghe thế cả người chấn động, đôi mắt trong veo như nước không khỏi đánh giá Chu Nguyên thật sâu, đột nhiên từ thân thể nhỏ bé của Chu Nguyên nhìn ra một sự cao cả.
Vương Linh Nhi nhất thời không biết phải phản bác thế nào, chỉ buồn bực nói: "Thế gian làm sao có tiên nhân, ngươi chớ lừa ta."
Lúc trước nàng nghe Chu Nguyên lỡ miệng nói loại giấy trúc kia là giấy thần, chẳng lẽ đó cũng là do tiên nhân trong miệng hắn chế tạo? Vương Linh Nhi nhớ lại cảnh Chu Nguyên sư tử ngoạm lúc nấy, tiên nhân sao có thể hạ phàm làm thương nhân đê tiện đi buôn bán? Chẳng lẽ là tên lừa đảo nào đang giả thần giả quỷ sao?
Chu Nguyên vốn chuẩn bị đi tiểu xong liền đi bái phỏng tiên nhân, dứt khoát mời Vương Linh Nhi đi cùng. Vương Linh Nhi nhìn bóng lưng Chu Nguyên, chan chờ một lát liền bảo thị nữ ở lại đợi nàng, mình thì đuổi theo.
Thi Hội Đào Nguyên vốn cũng gân thôn Đào Hoa, Chu Nguyên dẫn Vương Linh Nhi đi đến biệt thự. Tiên cảnh mờ mịt đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Vương Linh Nhi cả kinh lui về phía Sau, thôn trang này sao lại có một tiên khí bao quanh?
Chu Nguyên có chút đắc ý: "Hiện tại đã tin?"
Vương Linh Nhi cắn cắn môi, do dự một lát, nói: "Đây, đây hẳn là thôn trang do quý nhân xây dựng."
Biệt thự Triệu gia vốn mô phỏng theo sơn thủy lâm viên mà xây, từ bên ngoài nhìn khá giống với vương cung quý phủ, không thấy có gì quá khác thường.
Thấy nàng còn không tin, Chu Nguyên dứt khoát mang theo nàng đi xem xưởng làm giấy ở thôn Đào Hoa, dạo gần đây các tiên nhân thường hay ở nơi này làm việc.
Thôn dân trong xưởng mỗi người một chức, cả viện đều nhàn nhạt mùi trúc, còn có thể nhìn thấy giấy trúc đang phơi trên giá xa xa.
Triệu Hi và Trần tú tài đang xếp gỗ lên một tấm ván gỗ lớn, Chu Nguyên và Vương Linh Nhi cũng không quấy rầy, còn có chút tò mò đứng ở một bên vây xem.
Sau khi xếp xong khối gỗ, Triệu Hi cầm lấy một bàn chải lớn, dính chút mực nước quét lên khối gỗ, sau đó từ tay Trần tú tài cầm một tờ giấy in lên.
Nhấc tờ giấy ra, trên tờ giấy trúc trắng nõn vừa rồi lại viết đầy chữ, chính là "Luận Ngữ”!
Kỹ thuật in chữ rời! Một phát minh cổ vĩ đại.
Trong khoảng thời gian này, xưởng giấy thôn Đào Hoa vẫn luôn sản xuất hàng loạt giấy trúc, nên nàng đi tìm thợ mộc Lý A Quý mang theo vài đồ đệ khắc chữ rời. Thế nhưng đám người Lý A Quý chỉ biết có mấy chữ, cho nên làm đến bây giờ cũng chỉ được chừng trăm con chữ rời.
Chữ Hán tuy tổng số rất nhiều, nhưng mà hàng ngày thực sự chỉ dùng đến không quá một hai nghìn chữ, qua một đoạn thời gian nữa muốn in ra cả quyển Luận ngữ cũng không phải bất khả thi. Nếu đóng thành sách, bán đi kiếm tiền cực kỳ dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận