Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 291:
Quan viên mờ mịt nhìn thùng "sữa trắng" kia, vô cùng kinh ngạc nói: "Nước này lại có thể làm thành bánh xe kiên cố như vậy?"
Chuyện này không khỏi quá sức tưởng tượng đi.
Cho nên... Thùng nước này kỳ thật không phải dùng để uống?
Triệu Hi vui mừng nhìn thùng nguyên dịch cao su này: "Dù sao cao su cũng là thứ tốt, trong cuộc sống chỗ nào cũng cần tới nó, lát nữa ta sẽ viết thư cho châu mục Vân Châu, bảo họ trồng cao su khắp nơi, lát nữa sẽ cho người ta mở một xưởng cao su nghiên cứu thử xem."
Nàng nhớ thầy dạy lịch sử từng nói làm lốp Xe cao su cần kỹ thuật nào đó, nàng không nhớ rõ lắm, chỉ có thể chờ sau khi về nhà lại đến thư phòng của ông nội tra tư liệu rồi nói sau.
Cho dù kỹ thuật không đạt tới, ít nhất cũng có thể làm được chế phẩm cao su đơn giản.
Tiêu Thính Vân không khỏi nói: "Không bằng đưa vào Thục địa trông trọt?"
Thục địa đất rộng người thưa, hiện tại tuy có nhiều lưu dân tiến vào, nhưng trên mảnh đất lớn như vậy cùng lắm chỉ có hơn một trăm vạn nhân khẩu, có dư đất để trồng.
Vả lại, hiện tại người dân Thục địa cũng có thể chấp nhận vật việc trồng trọt thì cây không phải lương thực, mở rộng không phải việc khó.
Cả huyện Đào Dương trồng bông, hiện tại có nhà ai mà không có tiền trong túi, không được ăn cơm no không được ăn thịt chứ? Ra cửa cũng có tự tin hơn? Toàn Thục địa có ai mà không biết xưởng bông vải bọn họ lúc nào cũng cần bông.
Quan viên bên cạnh cũng gật đầu, dù sao Vân Châu này cũng không thuộc phạm vi thế lực của tiên nhân, những man di kia phỏng chừng cũng không dễ nói chuyện, cao su này có vẻ cực kỳ quan trọng, nếu quan trọng tại sao không trồng ở Thục địa? Tạo phúc cho dân chúng Thục địa.
Triệu Hi lắc đầu nói: "Không được, yêu cầu trông cao su rất cao, nó không chịu lạnh được, yêu cầu nhiệt độ trung bình cao, còn có yêu cầu về lượng mưa, rất quý giá."
Chỉ có phía nam Vân Châu mới trồng được, những nơi khác cũng đừng nghi.
Chuyện này khiến cho nhóm quan viên có chút thất vọng, thứ tốt như vậy lại chỉ có thể trông ở Vân Châu, Vân Châu này thật có phúc. Trong lòng Triệu Hi ngược lại rất cao hứng, bảo quan viên kia mang thùng nguyên dịch cao su này về kho hàng, đừng đổ.
"Hi Hi tiên nhân, cống phẩm dứa ngài vừa bảo chúng ta gọt vỏ đã chuẩn bị xong, theo như ngài phân phó còn ngâm chút nước muối." Có quan viên đi ra khỏi kho, chuẩn bị đi tìm các tiên nhân, thấy nàng thì vội nói.
Triệu Hi nghe vậy lập tức kéo Tiêu Thính Vân tiến vào kho hàng, nhìn quả dứa vàng óng ánh trong bát sứ lớn nổi trong nước muối, không khỏi có chút thèm, đã lâu rồi nàng không ăn dứa, lúc này nhìn thấy quả thật có chút nhớ nhung.
Triệu Hi nghĩ tới việc dứa đã gọt vỏ nếu để lâu ăn cũng không ngon, lập tức bảo một quan viên mang theo một ít đưa đến bờ ruộng cho cha mẹ nàng nếm thử, quan viên vội vàng gật đầu đi làm việc.
Số dứa còn lại, Triệu Hi bảo người để ráo nước, lấy mấy cây tăm cắm lên, cười nói với đám người Tiêu Thính Vân: "Đầu nếm thử đi."
Quan viên trong kho có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Tiên nhân ăn là được rồi."
Đây là cống quả, bọn họ có thể ăn được sao? Triệu Hi không quan tâm, nói: "Các ngươi cũng ít người, đều có thể nếm thử, dứa này nếu ăn nhiều sẽ nóng trong người, còn có thể bị nhiệt miệng rất khó chịu, ăn ít một chút thì không sao."
Tiên nhân đã nói như vậy, những quan viên kia cũng có chút động lòng, thấy đám người Triệu Hi lấy trước một khối, lúc này mới cẩn thận cắm tăm vào một khối nhỏ rồi ăn.
Sau khi ngâm nước muối, dứa có vị mặn nhàn nhạt, còn có vị ngọt trộn lẫn với nhau, khiến người ta tỏa sáng hai mắt.
Ngon quái
Tiêu Thính Vân gật đầu nói: "Đúng là ăn nhiều đầu lưỡi sẽ khó chịu."
Triệu Hi ăn dứa cũng đỡ thèm, mặc dù không ngon bằng dứa hiện đại, nhưng ở triều Thiên Khải này cũng được tính là mỹ vị hiếm có. Khó trách cổ đại cái gì cũng bán đắt, những hoa quả địa phương xa xôi này dân chúng cũng không cần nghĩ tới chuyện được ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận