Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chương 321:

Chương 321:Chương 321:
Còn có thái giám nhỏ giọng nói thầm, đất Thục quả thật là nơi thâm sơn cùng cốc, chẳng những khắp nơi là núi, còn dọa cho Phùng công công hôn mê bất tỉnh.
Những thái giám cung nữ này đều mới vào cung hai ba năm nay, cho nên chưa bao giờ gặp mặt Thụy Vương, chỉ cảm thấy vị tướng quân này có khuôn mặt tuấn dật bất phàm, nhìn hắn vài lần xong thì vội vàng theo đám người Triệu Ngôn đi bệnh viện thành mới khám bệnh.
Khi họ đi rồi, Triệu Húc nhìn Tiêu Thính Vân, nói: "Không đúng, tên thái giám chết tiệt kia sao vừa nhìn thấy ngươi liền sợ đến mức ngất xỉiu?"
Trên người Tiêu Thính Vân có khí tức sát phạt đặc trưng của tướng lĩnh, nhưng mà hắn cũng có a, tại sao lúc tên thái giám kia nhìn hắn lại không có phản ứng này?
"Hơn nữa vừa rồi hắn gọi ngươi là gì? Thụy? Chẳng lẽ ngươi thực sự là Thụy Vương?" Triệu Húc ép hỏi.
Tiêu Thính Vân gật đầu, không phủ nhận: "Chắc là vậy." Triệu Húc: ".." Muội phu tương lai biến thành tên Vương gia đã chết?
Hồi bọn họ đi Lương gia mượn lương thực, thấy thái độ của mọi người ở Lương gia, hắn đã đại khái đoán được thân phận của mình, nhưng dù sao mình cũng đã mất trí nhớ, liền thôi.
Người Triệu gia vốn đã hoài nghi thân phận của Tiêu Thính Vân không tầm thường, dù sao dáng người cùng khí độ kia thật sự không giống với đám hán tử của thôn Đào Hoa, vừa nhìn đã biết là công tử con nhà thế gia huân quý, cộng thêm hắn là họ Tiêu, họ hoàng tộc của triều Thiên Khải, bọn họ đều từng hoài nghi Tiêu Thính Vân là con cái hoàng tộc.
Kết quả... hắn là Thụy vương???
Một thời gian trước, hắn còn được tân đế truy phong làm Thụy thân vương.
Cả nhà Triệu gia kinh ngạc, gia đình bọn họ xuyên không đến một triều đại xa lạ, người đầu tiên họ cứu lại là Vương gia? Còn là đích trưởng tử rất có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế? Như vậy...
"Thảo nào tiểu tử ngươi đánh giặc giỏi như vậy! Quả nhiên trước khi mất trí nhớ ngươi vốn đã am hiểu hành quân đánh giặc a." Triệu Húc trêu ghẹo nói. Nghe nói hoàng trưởng tử từng đi đánh Hung Nô, nhờ có công trạng nổi bật mới được phong làm Thụy Vương, kết quả cũng không biết như thế nào vừa trở lại liền bị phái đi quận Đào Nguyên cứu tế, sau đó liền mất tích.
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm tiêu hóa trong chốc lát, rốt cục không còn khiếp sợ như lúc nấy.
Nói thật, đừng nói là Vương gia, cho dù là Hoàng đế lão tử đến, bọn họ cũng không coi ra gì. Rốt cuộc bọn họ đều lớn lên dưới lá cờ đỏ, không có quan niệm như dân chúng triều Thiên Khải.
Ở trường y thành mới, y sinh từ xa nhìn thấy một đám người lo lắng nâng một người đi vào, liền hỏi: "Chết rồi2"
Thái giám cầm đầu hắng giọng, phun nước bọt đầy mặt vị học sinh kia: "Phùng công công sao có thể chết?"
Thì ra là thái giám.
Y sinh chửi thầm, đám hoạn quan và cung nữ này cứ cư xử như cha chết mẹ chết, đương nhiên hắn sẽ cho rằng bệnh nhân đã chết chứ còn gì nữa?
Tuy là đang chửi thầm, nhưng đám y sinh này vẫn nhanh chóng đem Phùng công công vào phòng khám, kết quả là không có vấn đề gì lớn, chỉ bị dọa hôn mê mà thôi, cho nên bọn họ lại đưa Phùng công công vào một gian phòng bệnh để nghỉ tạm.
Lúc Phùng công công tỉnh lại, trời đã tối. Có cung nữ thái giám canh gác cả trong cả ngoài phòng bệnh, lúc này đang ngủ gật.
Môi Phùng công công trắng bệch, hắn không dám thắp đèn, chỉ dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lúc nãy là hắn gặp quỷ sao? Hình như hắn nhìn thấy Thụy vương, nhưng người kia đã sớm chết rồi cơ mà?
Nghe nói hắn còn đính hôn với con gái Triệu gia, chuyện này lớn lắm a.
"Day dậy, đám người nhà gã sai vặt các ngươi sao lại ngủ rồi? Bệnh nhân đã tỉnh rồi mà các ngươi còn ngủ sao?" Hai y tá kiểm tra phòng ban đêm nhìn thấy Phùng công công đã ngồi dậy, đôi mắt nhìn chăm chăm vào vách tường trắng trước mặt, thấy hơi đáng sợ, nhưng dựa vào thói quen nghề nghiệp vẫn lên tiếng, còn lấy đèn dầu đặt ở móc treo đầu giường.
Đèn rất sáng, chiếu sáng cả căn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận