Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 148:

Chuong 148:Chuong 148:
Dân chúng bình thường ở triều Thiên Khải nếu muốn qua được mùa đông, thì trong chăn của họ phải có các loại vải gai, tơ liễu cái gì giữ ấm được đều sẽ bị nhét vào, vì thế đây là lần đầu tiên họ được dùng bông vải.
Bởi vì là bông mới, chăn bông mới làm xong xong trắng như tuyết, còn phồng lên một chút, trông cực kỳ mềm mại.
Một người nào đó ở bên cạnh vây xem hồi lâu, hơn nữa còn đặt cọc trước, sau khi được cho phép tiến lên, liền cẩn thận sờ vào chăn bông kia, kinh ngạc nói: "Chăn này ấm áp quá, so với chăn ở nhà chúng ta còn ấm áp hơn nhiều."
Vương Đại Trụ lập tức vui mừng hớn hở mà trả nốt tiền, rồi mang chiếc chăn kia về nhà mình.
Lý thị mới vừa cho heo con trong chuồng heo nhà mình ăn xong, vừa về đến phòng liền nhìn thấy Vương Đại Trụ đang loay hoay trên giường.
Vương Đại Trụ vừa nhìn thấy thê tử trở lại, lập tức thần thần bí bí đóng kín cửa phòng, còn kéo nàng lên giường, ngữ khí có chút hưng phấn: "Phu nhân, nàng cũng mau lên đây thử chút ấm áp này đi."
Lý thị nhìn bên ngoài đang là buổi sáng mùa đông, da mặt có chút mỏng, lúc này hai má đỏ bừng gắt một cái: "Đang ban ngày ban mặt, ngươi định làm gì, thật không đứng đắn!"
Ai ngờ Vương Đại Trụ dứt khoát lăn một vòng trong chăn bông, miệng không ngừng nói: "Ấm quá, cái chăn này ấm thật, ta sắp bị nó làm cho toát mồ hôi rồi!"
Cả đời này Vương Đại Trụ chưa từng được ngủ trên chăn đệm ấm áp như vậy bao giờ, mùa đông năm ngoái tuy có đắp chăn, nhưng lúc nằm ở trên giường cảm giác như đang ở trong hầm băng vậy. Thế nhưng chăn bông này không chỉ ấm áp, hơn nữa nó cũng không quá nặng.
Lúc này Lý thị mới từ trong ngượng ngùng lấy lại tỉnh thân, nàng chú ý thấy có một chiếc chăn mới trên giường, nhất thời nhớ tới chuyện trước đó vài ngày, Vương Đại Trụ cầm tiên trong nhà đi tới xưởng bông đặt làm một ít đồ.
Vương Đại Trụ tuy có chút thô kệch, nhưng vẫn hiểu được một đạo lý, đi theo tiên nhân là luôn đúng. Tiên nhân cho phép được đặt trước, mặc dù hắn không hiểu gì, nhưng trong tay hiện đang dư chút tiên liền dứt khoát đặt cọc, thế là hắn liền trở thành nhà đầu tiên trong thôn Đào Hoa được đắp chăn bông.
Lý thị cũng không khỏi cởi áo ngoài, trực tiếp chui vào trong chăn bông,'Cái chăn này thật ấm áp."
Lý thị nhịn không được sờ lên sờ xuống, cái chăn này vừa bằng phẳng lại thoải mái, một chút gai nhọn cũng không có.
Vương Đại Trụ nghĩ ngợi một lát liền muốn đứng dậy, nói: "Ta còn phải đi xưởng bông một chuyến, xem thử có thể đặt cho Hổ Tử một cái chăn bông nhỏ hơn chút để đắp qua mùa đông hay không. Còn phải hỏi cha nương nữa."
Lý thị túm lấy hắn, trách cứ nói: "Cha nương tất nhiên không cần phải hỏi, nhất định là cần rồi. Nhưng cho tiểu hài tử đắp riêng một cái chăn cũng có chút lãng phí, nếu trời lạnh thì để Hổ Tử ngủ cùng chúng ta là được.
Vương Đại Trụ không hề nghĩ ngợi, bật thốt lên: 'Hổ tử ngủ với chúng ta?"
Hai vợ chồng nhìn nhau, vẻ mặt Lý thị cứng đờ, còn chưa kịp nói cái gì thì đột nhiên cửa được ai đó đẩy ra cửa, một luồng gió lạnh chui vào, bà nương vừa mới bước một chân vào, thình lình dừng lại sau đó nhanh chóng đóng cửa rời đi. Hai vợ chồng sợ tới mức vội vàng đứng dậy mặc quần áo, sau khi ra cửa chợt nghe thấy Vương bà nương ho khan nói: "A Tú à, ngươi vì muốn giúp Vương gia chúng ta có thêm người tuy cũng rất vất vả, chỉ là ban ngày thì vẫn nên chú ý nhiều một chút."
Hai vợ chồng: '..."
Họ chỉ muốn thử chăn bông thôi mà.
Hiện tại toàn bộ thành mới đều biết xưởng bông do các tiên nhân mở ra đang làm chăn bông, chăn kia vô cùng ấm áp, hơn nữa giá cả cũng không cao, một chiếc chăn cũng chỉ khoảng 200 văn tiền. Nếu là trước kia sao có thể mua nổi, thế nhưng bây giờ làm gì có nhà ai mà không đi làm chứ? Vì thế trong tay mỗi người đều có chút tiền.
Hơn nữa, chăn bông này cũng không phải là đồ chỉ dùng được một lần, mùa đông năm nay có thể đắp, mùa đông năm sau, mùa đông năm sau nữa cũng đều có thể đắp. Số tiền đó nếu tiết kiệm được khéo còn nhiều hơn cả số tiền họ phải trả khi bị ốm, phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận