Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 311:

Chuong 311:Chuong 311:
Kết quả hai Châu Mục của hai Châu này lại như kẻ điên, thế nhưng dám ban hành "Thư gửi bách tính Kinh Châu", chỉ mới ba ngày ngắn ngủi trôi qua đã chém giết hơn một vạn người Hung Nô. Nghe nói phần thư này là do Triệu Húc nghĩ ra, đoán chừng Lục Thiếu Du cũng từng tham dự vào, hai người cùng nhau viết ra.
Chính Tích đế vừa kích động vừa sợ hãi, hắn đã rất lâu không thấy đại thắng như vậy, nhưng sứ thần Hung Nô đều sắp chỉ vào mũi của hắn và chửi bới, không ngừng cảnh cáo rằng thiết ky của Hung Nô nhất định sẽ vượt sông mà đến.
Lời này không phải để hù dọa không, cho dù có thể thắng được nhất thời nhưng ai có thể chắc chắn rằng bọn họ có thể luôn luôn thắng, có thể thu phục toàn bộ Bắc Cảnh sao?
Chính Tích Đế sợ hãi trong lòng, đại quân Hung Nô vì vậy không ngừng tăng binh điên cuồng phản công, lại sinh lòng ngờ vực vô căn cứ.
Trận chiến này, tên Triệu Húc cùng Lục Thiếu Du truyền khắp đất nước, dân chúng tựa hồ thấy được hy vọng trên người bọn họ, hiện giờ loạn thế, hoàng quyền bất ổn, ai biết bọn họ sẽ có ý nghĩ gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát chiêu mộ nữ quyến chưa kết hôn trong nhà bọn họ vào trong cung. Dù sao có thể hầu hạ Thiên Tử, đó là vinh hạnh của thần tử.
Triệu gia tựa hồ chỉ có một cô nương tròn 18 tuổi, mà trưởng nữ của Lục Thiếu Du năm nay vừa vặn 15 tuổi cập kê.
Vốn là bữa tiệc gia đình vui vẻ bị tin tức bất thình lình này quấy nhiễu, nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị đột nhiên không muốn ăn.
Triệu Chí Dân tức giận đến ném đũa, giận không kiềm được nói: "Hoang đường, hôn nhân đại sự của nữ nhi ta mà muốn người ngoài xen vào?”
Triệu Ngôn đẩy mắt kính nói: "Cha, theo lý mà nói hoàng đế không phải là nữ tế của cha, phụ thân Hoàng Hậu mới là Quốc Trượng."
Nói trắng ra, phi tử cho dù là quý phi ở cổ đại đều là thiếp, là thiếp thất cao cấp của Hoàng Đế mà thôi.
Lời này của Triệu Ngôn không khác gì đang châm lửa, Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm tức giận đến tràn ngập điên cuồng, sắp xốc nóc nhà lên. Để cho khuê nữ bọn họ đi làm thiếp cho Hoàng Đế cổ đại? Sau đó ở trong cung cùng một đám nữ nhân đấu với nhau? Thật dám nghĩ ra được.
Đặc biệt là tên tân Đế không có bản lĩnh kia, dân chúng khốn khổ như thế, hắn không nghĩ làm thế nào để thu phục được Bắc Địa, ngược lại muốn chia sông mà trị, không ngừng cầu hòa với người Hung Nô, không có nổi một chút cốt khí nam nhân. Loại nam nhân này, trông cậy hắn có thể ở lúc nguy nan bảo vệ thê nhi? Không bán thê nhi cũng coi như không tệ.
Vương Tuyết Cầm: "Nữ nhi của ta còn chưa được 19 tuổi, ở chỗ chúng ta còn đang học đại học, kết hôn cái gì?"
Vương Tuyết Cầm trong lòng tức giận, dứt khoát nói thẳng: "Gả cái gì mà gả? Cô nương ta cả đời ở nhà, cũng không ga cho loại người này." Theo hai phu thê bọn họ, nữ nhi dù muốn kết hôn cũng phải đợi tốt nghiệp đại học, đi làm mấy năm đã.
Tiêu Thính Vân nghe vậy yên lặng buông đũa xuống.
Cả nhà bởi vì tin tức này mà tức giận lên tiếng, nhân vật chính trong chuyện này ngược lại câm lấy đũa, ăn cơm.
Thơm! Trong nồi một đóa nấm hương màu nâu lớn bị cắt thành hai nửa, thịt gà chôn ở trong nước canh vàng óng ánh, lại phối hợp với một chén cơm, là thật thơm a.
Lúa nước nhập khẩu từ nước nhỏ phía Nam này, sản lượng thật sự cao hơn lúa nước triều Thiên Khải nhiều, hơn nữa từng hạt đầy đặn, cho dù bọn họ ăn quen gạo của hiện đại, cũng cảm thấy mùi vị không tệ.
Triệu Hi thấy bọn họ đều đang nhìn nàng, lập tức nở nụ cười: "Nhìn ta làm gì? Còn không mau ăn, một hồi cơm lạnh liền hết ngon."
Triệu Húc: "Ngươi còn có tâm tư ăn cơm à?”
Triệu Hi ăn một miếng cơm: "Sao lại không có tâm tư ăn, hắn muốn nạp thì nạp, xem ta để ý tới hắn không?"
Nếu là vào triều đại hoàng quyền vững chắc, thánh chỉ này ban xuống thật đúng là khó có thể từ chối, nhưng bây giờ là loạn thế, không phải do hoàng đế định đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận