Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 353:
Con cháu trong nhà bọn họ có cơ hội làm quan, việc làm ăn của bọn họ cũng có ngày càng mở rộng, mặc dù tiền thuế tăng cao, triều đình khống chế càng thêm nghiêm khắc, nhưng tiền lời của bọn họ cũng được tăng cao. Thần tiên, quả thật là thần tiên nhìn thấy bọn họ phải sống khổ cực nên mới hạ phàm tới giải cứu bọn họ.
Năm thứ hai nữ đế đăng cơ, nên thương nghiệp của Đại Minh giàu mạnh chưa từng có.
Quốc khố đầy ắp, cuối cùng Triệu Hi cũng không cần phải nhìn thấy gương mặt muốn chết của hộ bộ thượng thư Bành Nghị kia nữa.
Quốc khố có tiền, ngày nữ đế đăng cơ được gọi là ngày kỷ niệm, vào ngày đó, triều đình lại tiếp tục giảm thuế ruộng, chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ được đăng trên "Nhật báo Đại Minh”, còn được viết ngay trên phần tiêu đề.
Ngày kỷ niệm nữ đế đăng cơ, tất cả bá tánh trên toàn bộ Đại Minh đều được nghỉ một ngày.
Sáng sớm tỉnh mơ, đã có người dân dậy sớm ra ngoài mua sữa đậu nành, bánh quẩy.
"Lý gia Nhị Lang, sao hôm nay lại tới đây mua sữa đậu nành, bánh quẩy thế?" Chủ quán đồ ăn sáng vừa gói hàng, vừa mỉm cười hỏi hán tử trước mặt.
Lý Nhị Lang ngáp một cái, xấu hổ cười nói: "Hôm qua, lúc nương tử ta chiên trứng gà thì bị thương ở tay nên không tiện nấu cơm sáng, ta liên ra ngoài mua chút đồ về ăn sáng."
Chủ quán đóng gói xong, còn dặn dò hắn: "Bị phỏng sẽ lâu lành, có thể đi bệnh viện kiểm tra rồi mua chút thuốc mỡ, ta nhớ nương tử của ngươi đang có hỉ đúng không? Không biết có thể dùng thuốc đó được không."
Lý Nhị Lang cảm tạ hắn một tiếng, bây giờ đời sống của hắn đã tốt hơn, hiện tại, hắn vừa mới thành hôn, trong túi hai phu thê trẻ cũng có chút bạc, vì vậy hắn mới dám xa xỉ ra bên ngoài mua đồ ăn sáng, nếu là lúc trước, không ăn sáng là chuyện bình thường, không có chuyện tiêu tiền ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Nương tử của hắn thích uống sữa đậu nành, Lý Nhị Lang cầm đồ ăn sáng nóng hôi hổi chuẩn bị về nhà, vừa hay hắn gặp được đứa trẻ bán báo đang hét lớn ở trên đường.
Sáng sớm, trên con đường lát đá xanh, người không quá nhiều.
Có người mua báo xong lập tức đứng ngay trên đường lớn, vô cùng sợ hãi. Có thư sinh ngạc nhiên hô lớn: "Be hạ lại sắp giảm thuế ruộng!"
Lý Nhị Lang nghe được vậy thì vô cùng ngạc nhiên, hắn không khỏi dừng lại, đi về phía đứa trẻ bán báo hỏi: "Trên tờ báo này rốt cuộc viết gì thế?"
Thoạt nhìn, đứa bé kia còn chưa tới 8,9 tuổi, nhưng nó vẫn biết đọc chữ, nó cầm tờ báo lên đọc chỉ tiết nội dung ở bên trên.
"Nhật báo Đại Minh" vẫn luôn sử dụng văn tường thuật, không cho phép các nhà báo múa bút thành văn, khoe khoang tài viết của mình, không được viết ra những lời mà dân chúng đọc không hiểu, vì thế khi đứa trẻ lớn tiếng đọc ra, người dân ở bên cạnh đều có thể nghe hiểu.
Lý Nhị Lang sợ hãi: "Thật sự lại giảm tiền thuế ruộng à?"
"Trên báo viết như vậy."
Giảm thuế là một chuyện tốt, nếu đổi lại là trước kia, ai mà không vội vàng chạy tới kể cho nhau?
Lý Nhị Lang cầm đồ ăn sáng, hắn có chút lo lắng nói: "Năm trước không phải bệ hạ đã giảm thuế ruộng rồi à? Tại sao năm nay lại giảm tiếp? Triều đình của bệ hạ có đủ cơm ăn no không?" "Đúng vậy, năm trước giảm, năm nay lại giảm tiếp." Một ông cụ ở bên cạnh gật đầu uống một hớp trà sáng, giọng điệu thành thực: "Trong tay chúng ta có lương thực nên sẽ không bị chết đói, chúng ta biết bệ hạ là tiên nữ, người sợ chúng ta ăn không đủ no, nhưng người cũng đừng để bản thân bị đói. Nghe nói tiền xây học đường, xây bệnh viện của chúng ta, đều do triều đình bỏ ra."
"Chẳng lẽ lại không phải, đại học Giang Nam và bệnh viện đệ nhất Giang Nam đều do triều đình bỏ tiền ra, nếu lại giảm tiền thuế ruộng, không biết liệu có thể tăng thêm gánh nặng cho triều đình hay không?”
Có dân chúng suy đoán nói: "Có lẽ là bởi vì bọn họ là tiên nhân, nên không ăn ngũ cốc chăng?”
"Có lẽ vậy..."
Sáng sớm, một đám người dân dậy sớm nói chuyện phiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận