Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 56:
Phải biết rằng một con dê trưởng thành của triều Thiên Khải cũng không hơn trăm cân, vậy mà heo có thể nặng gấp đôi sao? Nuôi dê thì cần đi chăn dê, còn nuôi heo lại nuôi trực tiếp trong chuồng, căn bản không cần tốn quá nhiều công sức.
Nói đến nuôi heo, Vương Tuyết Cầm nhiệt tình hẳn lên: "Nuôi heo rất tốt, cho bọn chúng ăn cái gì cũng được, hơn nữa còn nuôi được nhiều!"
Đẩy mạnh nuôi heol
Chu Nguyên chợt nhớ lại túi phân heo vừa rồi... Dù hắn là công tử nhà giàu chưa từng làm ruộng nhưng cũng biết trong đó chứa cái gì. Chất thải của người và gia súc là phân bón tốt nhất của người làm nông. Vậy có nhiều phân heo là có thể dùng để bón phân rồi?
Còn có nhiều lợi ích như vậy sao?
Chu Nguyên nghe xong mà tim đập thình thịch. Hôm nay hắn đã được mở rộng tầm mắt, rốt cuộc cũng hiểu được nuôi heo lại cần nhiều tri thức tới vậy.
Chu Nguyên nhớ lại đường ca nhà mình thường nói binh lính ở biên giới luôn không đủ ăn, quân lương đến một miếng thịt cũng không có. Tướng sĩ mà gay gò như cây sào thì sao có thể bảo vệ biên cương?
Triệu Hi khí phách nói: "Chu công tử à, ngươi nói xem nếu nhà nào cũng nuôi heo, mỗi bữa đều sẽ có thịt ăn. Tới lúc đó triều Thiên Khải sẽ còn có nhiều cuộc khởi nghĩa của lưu dân nữa không?"
Đây chính là nghệ thuật ăn nói.
Vài câu hỏi liên tục được đặt ra khiến lòng Chu Viễn chấn động, một ngọn lửa hừng hực như đang cháy lên trong khoang ngực.
Nuôi heo chính là cách khiến cho dân giàu nước mạnh! Nuôi heo cũng chính là cách để phụng sự triều đình!
Đôi bàn tay mập mạp của hắn chắp lại thở dài, mắt ngấn lệ trịnh trọng nói: "Tiên nhân, xin ngài hãy thỉnh giáo cho ta cách nuôi heo!"
Triệu Hi nhìn Vương Tuyết Cầm cười.
Chu Nguyên lại đưa tay vỗ vai Trương Đại, ánh mắt nóng bỏng: "Huynh đệ a sau này ta với ngươi cùng nhau nuôi heo nha. Ta tên là Chu Nguyên, không biết ngươi tên là gì nhỉ?"
Trương Đạt hơi bối rối: "Ta tên Trương Đại”
Hắn không nghĩ nhiều đến thế, chỉ nhớ tới câu của tiên nhân nói, mỗi ngày đều có thể ăn no cơm cùng với thịt, đây quả thực là cuộc sống trong mơ.
Triệu Hi thở dài trong lòng. Chỉ tiếc là thư phòng vẫn chưa được mở khóa, bên trong có chứa không ít sách về "kỹ thuật nuôi heo hiện đại""chăm sóc heo nái sau sinh". Nàng tin rằng những cuốn sách này có thể mở ra cho họ một thế giới mới.
Vừa rồi nói nhiều thứ như vậy nhưng vấn là nói suông, giống như là chỉ phiếu khống không đáng tin cậy. Để tránh cho bọn họ đi được nửa đường kích thích quá mà bỏ trốn, Triệu Hi nhịn đau lấy từ tủ lạnh ra thịt heo, cho Trương Đại và Chu Nguyên mỗi người một cân, cho bọn họ về nếm thử rồi tính sau.
Thịt heo đỏ tươi cùng với bì trắng phau, có thể thấy được vân da rõ ràng.
Trương Đại cẩn thận cầm trên tay một ký thịt heo, vẫn có chút khó tin: "Thưa tiên nhân, đây là thịt heo vì sao lại có da màu trắng?"
Chu Nguyên cười nói: "Thịt heo trắng mà. Vài ngày trước, đường ca ta từ vạn dặm xa xôi kiếm được chút thịt heo trắng, không có nhiều khác biệt, đều là heo con cả."
Vương Tuyết Cầm kinh hãi, vội hỏi: "Heo trắng này chẳng lẽ là heo ngoại quốc, giống này sinh trưởng nhanh hơn, thịt nạc cũng nhiều, tỷ lệ xuất chuồng cao!"
Chu Nguyên cũng không biết những con heo trắng kia có phải là loại heo mà tiên gia nói không. Hắn chỉ đồng ý lần sau tới sẽ mang theo những con heo ở nhà, sau đó lại mang theo một ký thịt heo trở về.
Sau khi hồi phủ, Chu Nguyên đích thân xuống phòng bếp dặn dò đầu bếp làm thịt heo. Đầu bếp cũng không biết đây là giống heo gì nên nấu theo cách giống thịt dê. Sau khi phân phó xong, Chu Nguyên lại nhìn mấy con heo trắng kia. Lúc trước chỉ xem chúng như thú cưng, hiện tại ánh mắt hắn nhìn mấy con heo tỏa sáng lấp lánh.
Chu lão viên ngoại đã sớm nghe nói Chu Nguyên vừa đi du ngoạn ngoại ô trở về đã xuống chơi đùa với đám heo ngu ngốc kia, lão gia nghiêm mặt gọi hắn tới nói chuyện.
Không đợi lão nhân gia khiển trách, hai mắt Chu Nguyên lóe sáng, mở miệng từ tốn nói: "Gia gia, trước kia tôn nhi đã sai rồi, lúc nào cũng chỉ muốn làm phú ông sống an nhàn đến hết đời, lại suốt ngày chỉ cùng đám bằng hữu du ngoạn nghe hí kịch, thật sự chơi bời trác táng không có chút ý chí nào, quả là đáng trách”
Bạn cần đăng nhập để bình luận