Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 118:

Chuong 118:Chuong 118:
Giấy này quả thật dùng rất tốt, hắn làm huyện lệnh cũng không nhịn được mà dần dần thay thế thẻ trúc thành giấy trúc.
Mọi người đều gật đầu.
Tại sao mấy chuyện mới mẻ xảy ra mấy ngày nay đều là bắt nguồn từ thôn Đào Hoa mà ra hết thế này, huyện lệnh có chút khó hiểu với chuyện này.
Cho đến hai ngày sau, thủ hạ chuyên phụ trách thu thuế tại các thôn các trấn trở về bẩm báo cho huyện lệnh: "Hồi bẩm Huyện lệnh đại nhân, năm nay thu thuế mặc dù dân chúng có rất nhiều người khóc nháo, nhưng mọi thứ đều tiến triển thuận lợi."
Khóc cũng vô dụng, thuế má này tính theo đầu người, ai cũng trốn không thoát!
"Huyện lệnh đại nhân, nhắc tới cũng kỳ quái, người khác bị lấy đi nhiều lương thực như vậy cho dù không khóc lóc thì cũng là mặt ủ mày chau, cũng không biết thôn dân của thôn Đào Hoa kia bị làm sao? Vậy mà lại có không ít người len lén cười trộm."
Thuế má triều Thiên Khải nặng, có người trả tiền thuê nhà cho địa chủ chỉ có thể chịu đói bụng, có một số còn bị trở thành lưu dân, ai mà không khóc lóc thảm thiết? Thôn dân của thôn Đào Hoa lại còn có người bật cười, lúc ấy tiểu quan đang cân cho rằng mình cân không đúng, liền thay đổi hai cái cân khác, kết quả phát hiện không có vấn đề gì.
Huyện lệnh sờ chòm râu đen trên cằm, vẻ mặt lộ ra ý vị sâu xa.
Kỳ quái, lại là thôn Đào Hoa, chẳng lẽ nơi đó xuất hiện người tài gì đó?
Thôn này cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, huyện lệnh không khỏi có chút để ý đến thôn Đào Hoa, lúc này phái người đến thôn Đào Hoa tiến hành điều tra thực hư.
Thuộc hạ rất nhanh đã trở về, không đến một ngày đã quay lại bẩm báo với Huyện lệnh, hắn thần thần bí bí nói: "Đại nhân, theo tiểu nhân nghe ngóng được, thôn Đào Hoa không chỉ có hộ gia đình là hộ đen, mà còn có hộ chưa nộp thuế."
Huyện lệnh đang buồn ngủ giật mình tỉnh táo lại, giận tím mặt nói: "Người nào giám can rỡ như thế?"
Thuộc hạ đáp: "Tiên cảnh, Triệu gial"
Huyện lệnh: "..."
Tiên, tiên cảnh? Gần đây vì để ghi lại hộ tịch cho những lưu dân kia, lại đi đến thôn xóm thu thuế má thường xuyên phải ra vào xung quanh thôn Đào Hoa, muốn không biết đến chuyện tiên nhân ở đó cũng khó.
"Tiểu nhân nghe nói, nhi tử của Chu gia nuôi heo, đích nữ của Vương gia bán giấy, chiếc cày cong có lưỡi cày sắc bén, giấy làm bằng tre trúc được người trong huyện Đào Nguyên thích sử dụng cũng đều là bút tích của tiên nhân, hơn nữa..." Cấp dưới kéo dài ngữ điệu, làm cho người ta tò mò.
Lòng tò mò của huyện lệnh đã được khơi dậy, chỉ mấy cái vừa rồi cũng đã bất phàm rồi, còn có cái gì ghê gớm hơn nữa sao?
"Hơn nữa, tiên lương trồng ra được mỗi mẫu những 50 thạch ở thôn Đào Hoa đều là do mấy tháng trước tiên nhân cung cấp giống mà có được! Cho nên lúc nộp thuế, chỉ có người trong thôn bọn họ vui vẻ là vì trong tay bọn họ đều còn dư lại lương thực."
"Bộp" một tiếng, huyện lệnh cả kinh ngồi phịch xuống dưới đất, nghẹn họng trân trối nhìn thủ hạ: năm, năm mươi thạch tiên lương?
Một lúc lâu sau, huyện lệnh vội vàng đứng dậy đi vào trong phòng thay quần áo, kêu thủ hạ chuẩn bị một chút lễ gặp mặt, lúc này mang theo một ít quan sai đánh xe đi đến thôn Đào Hoa.
Tiên cảnh mây che sương mù bao phủ, ở bên ngoài có từng dãy nhà trệt xây dựng bằng xi măng, trước cửa có một hộ vệ cao to hung dữ đứng đó, đại đao trường kiếm bên hông làm cho Huyện lệnh phải nhướng mày, có thể tưởng tượng cho dù là thần binh từ trên trời xuống cũng không thể so sánh, vội vàng bẩm báo.
Cửa lớn tự động mở ra, Tiêu Thính Vân dùng loa phát thanh gọi bọn họ tiến vào, làm cho Huyện lệnh kinh ngạc hô lên thần tiên.
Đi vào bên trong, chỉ thấy người Triệu gia đã ngồi ở trước bàn ăn thủy tỉnh cười khanh khách mà chờ hắn, bên cạnh còn có bốn thư sinh Trần tú tài đang ngồi, tựa hồ như đã sớm đoán được hắn sẽ tới.
Cái kiểu dập đầu khi lần đầu tiên tới gặp mấy người Triệu Hi đã nhìn quen không thấy lạ, sắc mặt họ lạnh nhạt chờ huyện lệnh Đào Nguyên nói chuyện chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận