Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 316:

Chuong 316:Chuong 316:
Triệu Hi cười: 'Không, ta cưỡi ngựa trở về."
Xưởng trưởng đang định sắp xếp người đưa mấy chiếc xe đạp đến tiên cảnh, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Hi đi tới trước ngựa, Ta..."
Ánh mắt Triệu Hi dịu dàng, sau một hồi im lặng, vươn bàn tay ướt đẫm mồ hôi về phía Tiêu Thính Vân.
Tiêu Thính Vân nắm chặt dây cương, ánh mắt thâm sâu, bất giác hít sâu một hơi, cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng kéo nàng lên ngựa, trong ngực xuất hiện một cổ hương bồ kết nhàn nhạt.
Tiêu Thính Vân hơi kẹp bụng ngựa, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng để không ngã xuống, hắc mã dưới thân vung chân đi về phía biệt thự thành mới.
Thư ký và hộ vệ cứ nhìn theo như vậy, ngựa nâu đỏ gấp gáp đi qua đi lại, cuối cùng hộ vệ túm lấy dây cương: "Đừng gấp, lát nữa sẽ dẫn ngươi trở về."
Hộ vệ còn rất cao hứng, nói với Đàm Thục Lan : "Đàm thư ký, cuối cùng chúng ta cũng không cần phải đề phòng những quý công tử 'ngẫu nhiên gặp mat ngâm thơ kia, nhờ chúng ta đưa thư dùm."
Đàm Thục Lan cũng cười gật đầu, xui xẻo nhất là bọn họ, những quý công tử kia thường xuyên nhét tiền, hy vọng bọn họ hỗ trợ ngẫu nhiên gặp' hoặc là đưa thư, tiên nhân lại kiêng ki hối lộ, khiến cho bọn họ khó có thể từ chối, mỗi khi gặp được là phải tìm lý do bỏ chạy.
Dù sao, bọn họ vui là được, người khác buồn quan tâm làm chỉ.
Đoạn đường trở về này, có rất nhiều người nhìn thấy. Triều Thiên Khải này mặc dù không có Trình Chu Lý Học, nhưng cưỡi ngựa cùng vẫn quá mức thân mật.
Triệu Ngôn ở trường y bề bộn nhiều việc, đừng thấy hắn ngày thường ôn hòa, một khi đề cập đến vấn đề y học liền cực kỳ nghiêm túc, dùng đúng thuốc có thể cứu người, dùng không đúng có thể giết người, phải nghiêm khắc mới là chuyện tốt
Hắn đi từ bên trong ra ngoài, liền nhìn thấy mấy học sinh vây quanh cửa sổ hưng phấn thảo luận, Triệu Ngôn vốn tưởng rằng là đang thảo luận vấn đề y học, hắn rất thích nhìn thấy những trường hợp thảo luận kịch liệt như này.
Chờ hắn đến gần lại nghe được một ít nội dung khác, cái gì mà Triệu Hi tiên nhân cùng Tiêu tướng quân cưỡi ngựa các loại. Triệu Ngôn đẩy đẩy kính mắt, hỏi: "Các ngươi chắc chắn?"
Mấy y sinh đột nhiên nghe thấy thanh âm hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy hiệu trưởng Triệu Ngôn càng sợ tới mức mặt trắng bệch, hận không thể biến mất ngay tại chỗ, bọn họ học tập không nghiêm túc còn bị hiệu trưởng thấy được, xong đời.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Triệu Ngôn lại không để ở trong lòng, lần nữa đặt câu hỏi.
Một y sinh gật đầu như gà mổ thóc nói: "Đúng, chúng ta đều nhìn mà. Loại chuyện này ai dám bia đặt lung tung?”
Dù Triệu Hi là tiên nhân, nhưng cũng là nữ tử, bọn họ biết thanh danh của nữ tử rất quan trọng, không có khả năng đùa giỡn kiểu này.
Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy phía sau con hắc mã kia chính là xe ngựa Hi Hi tiên nhân thường ngồi. Xe ngựa hoàn hảo không tổn hao gì lại nhất định phải cùng cưỡi, điều này cho thấy cái gì không cần nói, liền hiểu đi?
Triệu Ngôn im lặng một lát, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Triệu Húc.
Triệu Ngôn: "Ở đâu?"
Triệu Húc: "Còn có thể ở đâu? Đệ ở quân doanh luyện binh. Đại ca, gọi có chuyện gì sao?"
Triệu Ngôn: "Chuẩn bị tiền mừng đi."
Triệu Húc: "... 222”...
Ngựa đen của Tiêu Thính Vân tên là "Truy Phong”, sau khi ngựa dừng trước cửa biệt thự, Tiêu Thính Vân bế nàng xuống.
Sau khi đưa nàng vào biệt thự, Tiêu Thính Vân đang định xoay người rời đi thì Triệu Hi mờ mịt giữ hắn lại: 'Không phải hôm nay ngươi được nghỉ sao? Ngươi đi đâu thế?"
Tiêu Thính Vân: "Ta đi tìm bà mối tới cầu hôn với bá phụ bá mẫu."
Triệu Hi nghe xong thì trợn mắt há mồm. Cái này... mới được nửa canh giờ thôi mà? Sao đã đến mức này rồi?
Tiêu Thính Vân hôm nay rất vui vẻ, hắn kiên nhẫn giải thích: "Ởở thành mới đã có không ít người nhìn thấy chúng ta rồi. Nếu ta và ngươi không có quan hệ gì, ắt sẽ tổn hại đến thanh danh của ngươi." Hắn ở thôn Đào Hoa không có cha mẹ nên phải đi tìm bà mối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận