Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 73:

Chuong 73:Chuong 73:
Triệu Chí Dân không hiểu rõ lắm về việc làm giấy, liền cười đứng dậy dời đến phòng bếp cùng Vương Tuyết Cầm để chuẩn bị làm cơm tối.
Trần tú tài có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn vợ chồng Triệu Chí Dân Vương Tuyết Cam rời đi.
Triệu Hi để tiểu quản gia Đại Bảo của biệt thự mở ra bảng điểm tích lũy, mấy ngày nay điểm tích lũy đạt được gần 800 điểm, đặc biệt nhờ Chu Nguyên thân phận cao quý, lại ra sức thuyết phục thôn dân lấy việc nuôi heo để làm giàu, hành động giúp dân cứu nước này càng làm tăng nhanh phần lớn điểm tích lũy.
Triệu Hi trưng cầu ý kiến của Triệu Ngôn và Triệu Húc, bỏ ra 600 điểm để mở khóa thư phòng. Điểm tích lũy vốn không nhiều lại nhanh chóng mất đi.
Ông nội giàu nhất thành đô là một người yêu sách, còn có thói quen cất giữ sách quý, thư phòng của ông cất giấu gần vạn quyển sách, ngược lại tiện nghi cho bọn họ.
Triệu Hi: "Đi thôi, chúng ta đến thư phòng xem thử, bên trong chắc chắn có sách dạy làm giấy".
Bọn họ mới dọn vào biệt thự ở liền xuyên không, Triệu Ngôn và Triệu Húc chỉ nghe kể về thư phòng của ông nội, trong lòng tò mò đều muốn cùng di theo.
Thư phòng tổng cộng có hai tầng, cửa chính nằm ở lầu hai, đẩy cửa đi vào trong sẽ thấy một cái cầu thang bằng gỗ dài sáu, bảy mét màu nâu xoắn ốc uốn lượn dẫn lối đi xuống, nối thẳng tới lầu một. Hai bên cầu thang dựng một loạt giá sách, mỗi giá sách đặt sâu trong vách tường, đứng ở cửa thư phòng liếc nhìn xung quanh, lọt vào trong tâm mắt toàn bộ đều là sách! Thư phòng hùng vĩ làm người ta phải thán phục!
Đừng nói bọn người Trần tú tài, Tiêu Thính Vân, ngay cả ba anh em Triệu Hi cũng cảm thấy khiếp sợ. Số sách này thật sự rất nhiều.
Trân tú tài sau khi được tiên nhân đồng ý, hai tay run rẩy từ trên kệ lấy xuống một cuốn sách, thư tịch được chế tác tương đối tỉnh xảo, vỏ ngoài dùng bìa cứng làm ra, phía trên mặt bìa vẽ hình minh họa. Hắn cẩn thận mở ra, một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay tới, hương thật thơm.
Sách này không giống sách bọn họ hay đọc, phải đọc từ trái sang phải, lúc đầu Trần tú tài có chút không quen, ngay sau đó bị từng trang sách chỉnh tề bên trong hấp dẫn, thanh âm của hắn run rẩy: "Không biết một quyển sách này có bao nhiêu chữ?”".
Triệu Húc tiện tay lật ra trang sau cùng, cười nói: "22 vạn chữ”.
Trần tú tài run lên, nếu không phải Triệu Húc nhanh tay lẹ mắt túm được cổ áo sau của hắn, chỉ sợ hắn lại suýt chút nữa ngã xuống đất, đến lúc đó chắc chắn hai chân sẽ bị tàn tật.
Nếu muốn viết 22 vạn chữ, không biết phải dùng bao nhiêu trang giấy. Trước đấy tiên nhân tặng hắn một quyển vở, nói với hắn có thể viết được vạn chữ, nhưng hắn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hôm nay mới gặp thật sự bị dọa không nhẹ.
Trần tú tài ôm chặt quyển sách kia, ánh mắt đảo qua toàn bộ thư phòng, tự mình lẩm bẩm: "Sợ là cả đời cũng khó có thể đọc hết nhiều sách như vậy".
Người ta thường nói "học phú ngũ xa, nhưng sách ngũ xa có đáng là gì so với thư phòng ở chốn bồng lai tiên cảnh? Trần tú tài khẳng định, dù có đem toàn bộ thư phòng của tất cả các gia đình phú quý ở tại huyện Đào Nguyên cộng lại cũng không bằng một phần mười. Trước kia cảm thấy tiên cảnh nơi nào cũng tốt, hôm nay xem ra thư phòng của tiên cảnh mới là nơi tuyệt hảo!
Bọn họ vịn tay vịn theo cầu thang xoắn ốc mà đi xuống, ở giữa thư phòng đặt một cái bàn gỗ nâu cực lớn, đoán chừng rộng hơn hai mét, trên bàn đặt một cái máy vi tính, một cái iPad, một bên có nghiên mực giá bút lông, còn có một ít bút máy kiểu cũ, nhớ lại ông nội khi còn sống cũng là một người yêu thích thư pháp.
Mọi người tùy ý thăm thú trong thư phòng, dần dần phát hiện thói quen cất sách của ông nội, ông đem phân loại sách dựa theo thể loại và niên hạn.
Triệu Ngôn đứng phía trong cùng kinh ngạc phát hiện: "Ông nội vậy mà cất giữ rất nhiều sách y khoa! Đồ tốt!". Triệu Ngôn là một bác sĩ, tự biết học y là con đường vĩnh viễn không có điểm cuối, lúc trước xuyên không chỉ hận bản thân mình học được quá ít, hiện tại nhìn mấy hàng sách y học cảm thấy mừng như điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận