Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 285:

Chuong 285:Chuong 285:
"Tiều đình Thiên Khải có tầm nhìn xa trông rộng, thành Đông Khê ở Giang Nam có hệ thống hành chính hoàn chỉnh, dời quốc về phía nam đều là chuyện nằm trong dự liệu." Trần Hành cười lắc đầu nói.
Thật sự cho rằng vượt qua sông lớn dời về nam là bình an vô sự sao? Tất nhiên là không.
Đào Tư Lễ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đa số quân Hung Nô là ky binh phương bắc, không quen với khí hậu phương nam, lại khó công phá kênh rạch Giang Nam, nếu muốn xuất binh cũng phải đợi tới mùa thu năm nay hoặc sang năm."
Bên ngoài có Hung Nô bên trong có nông dân khởi nghĩa, các nơi hỗn loạn, triều Thiên Khải có thể chống cự được bao lâu cũng khó mà nói chắc được.
Thần sắc Triệu Hi ngưng trọng, nói: "Chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi.
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, tranh bá thiên hạ cần binh cần lương, thiếu một thứ cũng không được.
Thánh thượng ban bố một đạo thánh chỉ, vô số quan viên kiểm kê gia sản suốt đêm , mang theo gia tộc cùng hoàng thân tông thất chen chúc đi thuyên thuận lợi di dời về phía nam. Mà dân chúng bình thường thì rất hiếm có nhà đủ tiền để có thể ngồi thuyền, dưới sự kinh hoảng cả nhà chỉ có thể đi bộ xuôi nam, trong mùa đông giá lạnh, thi cốt la liệt bên đường, trong lúc nhất thời khắp nơi đều là tiếng kêu rên.
Đường Giang Nam xa xăm, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.
"Cha mẹ, chúng ta thật sự phải tới Giang Nam sao?" Thanh niên lưng đeo bọc quần áo nghẹn ngào,Chúng ta vứt bỏ mấy chục mẫu ruộng đất, bây giờ có gì khác gì với lưu dân?"
Mấy chục mẫu ruộng đất kia là do tổ tông bọn họ truyền lại, vì mạng sống liền từ bỏ như vậy.
"Nếu không bỏ, Hung Nô công tiến vào chúng ta đều phải chết! Thánh Thượng đều đi rồi. chúng ta khăng khăng giữ lại liệu có mệnh để dùng?"
Nhưng nhi tử lại nói đúng một câu, Giang Nam đường xa làm sao có thể chịu đựng di tới đó?
"Nếu không chúng ta tới Thục địa đi? Lộ trình không xa như vậy." Lão cha suy nghĩ rồi nói.
Hoàng đế chạy vê phía Giang Nam cũng không có nghĩa rằng dân chúng bọn họ cũng nhất định phải tới Giang Nam, chỉ cần chạy trốn tới phía nam, cầu một nơi để sống an ổn là được, bốn phía Thục địa này đều là núi lớn, bên trong lại hoang dã ngàn dặm, ngoại trừ việc Thục địa có hơi nhiều man nhân, lương thực kinh tế cũng không bằng Giang Nam, nhưng cũng là một lựa chọn không tệ.
Tới Thục địa trải qua cuộc sống khổ cực, hay là mất mạng ở nửa đường, lão cha này quyết đoán chọn cái trước, đi chệch hướng so với đại đội, mang theo gia đình chạy trốn về Thục địa.
"Thuyền, oa, gia gia, thuyền thật lớn nha” Tôn tử mệt mỏi không chịu nổi bỗng nhiên trở nên phấn khích, chỉ vào thuyền lớn đứng ở bờ sông xa xa kêu lên.
Rất nhiều dân chúng cũng lựa chọn bỏ qua Giang Nam để chạy tới Thục địa, nhìn thấy thuyền lớn tựa như quái vật ở cạnh bờ sông thì sinh lòng kính sợ. Chắc hẳn là thuyền của quan quân?
Quận Dương Lạc là một quận nhỏ ở Kinh Châu, gần Thục địa. Trước đó vài ngày châu mục Kinh Châu xưng đế bị quan quân triêu đình phái tới đánh phế, lại gặp tình huống triều đình cuống quft dời về phía nam, trong lúc nhất thời nơi này lại không có người quản lý, lúc này thuyền lớn của bọn họ mới dừng ở bờ sông.
"Chư vị chuẩn bị tiến nhập Thục địa sao?" Phía trên có quan quân xuống hỏi, vẻ mặt hiền lành.
Nhóm dân chúng sửng sốt, lần đầu tiên gặp được quan quân hiền lành như vậy. Bọn họ nghe được câu hỏi kia, trong lòng lại có chút khẩn trương, chẳng lẽ châu mục của Thục địa không cho bọn họ vào?
"Có giấy thân phận không? Có chứng nhận tiêm đậu mùa không?”
Dân chúng bị hỏi thì có chút mờ mịt, lại liên tục gật đầu, giấy thân phận tất nhiên là có, về phần tiêm đậu mùa thì tuyệt đại đa số đều đã tiêm chủng, nghe nói phương pháp này là do một vị công công bên cạnh thánh thượng mang tớ, hiệu quả thật sự tốt.
Quan quân xếp hàng kiểm tra: "Lên thuyền đi"
Dân chúng: "?!"
Ngồi thuyền vào Thục địa? Dân chúng cả kinh đến mức cằm cũng sắp rớt, những người dân chân đất như bọn họ còn có thể ngồi thuyền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận