Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 111:
Tiểu đội trưởng Trương Thọ của đội hộ vệ mang chút đồ ăn ra, hắng giọng hô: "Tiểu hài tử được phân nửa bánh bao chay."
Đây là mệnh lệnh do Triệu Hi phân phó cho đội viên đội hộ vệ làm, có thể cho bọn họ uống chút nước. Về phần lương thực? Lương thực trong tay bọn họ không nhiều lắm, chỉ có thể giữ lại cho mình. Vừa rồi Triệu Hi thông qua máy giám sát nhìn thử, số lượng hài tử đi cùng đám người này cũng không nhiều, ước chừng hai mươi đứa, phân một chút cũng không tổn hại gì mấy.
Cái gọi là bánh bao chay kỳ thật chính là bánh mì kiểu Pháp cô thường mua để lót bụng, trước kia cha mẹ sợ buổi tối cô học nhiều sẽ đói, thường để dành cho cô chút bánh mì để ăn vặt, lúc chuyển nhà cùng mang đến cùng.
Tình huống bên ngoài như vậy, Triệu Hi cũng sẽ không trực tiếp ra ngoài, chỉ đứng trong phòng an ninh, quan sát màn hình giám sát.
Vừa nghe nói có đồ ăn, đám lưu dân này lập tức chạy tới, kêu khóc cầu tiểu thư thương tình thưởng chút đồ ăn cứu mạng. Tiểu đội trưởng Trương Thọ lập tức giơ tay, trường kiếm bằng sắt trong tay chỉ vào đám lưu dân này, ánh mắt sắc bén hô to: "Lỗ tai bị điếc sao? Chỉ cho hài tử! Ở đây cũng chỉ có đủ số lượng cho hài tử, không nhiều! Ta nói trước, đao kiếm không có mắt, ai bị thương ta cũng mắc kệ!"
Trải qua nhiều ngày luyện tập như vậy, đám trai tráng này đều có thay đổi không nhỏ, từng người từng người đều mang làn da màu đồng cổ, dáng vẻ to lớn có lực, cơ thể cường tráng. Trong tay còn mang theo vũ khí sắc bén, ai dám xang bay?
Những lưu dân kia đành phải tới bên cạnh uống chút nước, nhuận nhuận cổ họng, không dám lỗ mãng.
Hài đồng nơm nớp lo sợ đi tới, nhận nửa cái bánh bao từ trong tay đội hộ vệ. Trương Thọ còn nói: 'Ăn ở đây, tránh để người ta cướp mất."
Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của hài tử cầm nửa miếng bánh mì nhỏ kiểu Pháp, cẩn thận cắn một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên: 'Ăn ngon, thật ngon."
Không biết được làm từ cái gì, đúng là mỹ vị nhân gian.
Trương Thọ nghĩ đến chuyện Hi Hi tiên nhân dặn dò, lập tức bắt chuyện với một phụ nhân trẻ, hỏi bọn họ tới từ đâu.
Phụ nhân này được ăn một miếng bánh do hài tử bẻ ra, mơ hồ nuốt vào trả lời: "Chúng ta đến từ huyện Giang Hạ, trời mưa to như trút nước, nhà cửa và ruộng đất ở quê đều bị phá hoại."
Phụ nhân ôm mặt khóc: "Vốn định tới kinh thành, lại nghe nói Trung Nguyên gặp hạn hán lớn, rất nhiều người đều chạy nạn ra ngoài. Có vài người còn đi nương tựa nghĩa quân, nghe nói triều đình trấn áp làm chết rất nhiều người, lúc này chúng ta mới đến huyện Đào Nguyên."
Một lão già ở bên cạnh uống chút nước rốt cục khá hơn một chút, lau nước mắt nói: "Quan lão gia của huyện Đào Nguyên tất nhiên không có khả năng cho những lưu dân như chúng ta vào huyện, nên quan lão gia đã bảo chúng ta tìm tới bên này để an trí, ta đoán chừng sẽ phải nhập tịch khu vực bên này, ở lại nơi đây."
Đây là cách làm quen thuộc của triều đình cổ đại nhằm vào lưu dân, trấn an lại thêm trấn áp, an trí những lưu dân này ở vùng đất mới, cũng cưỡng ép nhập tịch ở địa phương.
Thôn Đào Hoa ở bên ngoài trấn Đào Nguyên, xung quanh là đất đai rộng lớn không có chủ, thích hợp để an trí cho lưu dân, quan huyện lão gia không nói hai lời liên ném những lưu dân này đến đây, lại chờ qua một thời gian ngắn sẽ phái quan sai đến đăng ký nhập tịch cho bọn họ, mở kho thả lương tiến hành cứu tế, còn dựa theo ân điển triều đình, miễn trừ thuế năm nay cho lưu dân, giảm bớt thuế phí.
Đối với những lưu dân này mà nói, kỳ thật ở đâu cũng đều giống nhau, chỉ cần có thể sống sót là được.
Nhưng không ít lưu dân muốn đi về phía Giang Nam đông đúc giàu có, chỉ có một bộ phận số ít lưu dân như bọn họ tới khu vực huyện Đào Nguyên.
Chỉ là mấy ngày nay, số lương lưu dân lui đến đã hơn ngàn người.
Điều này khiến cho thôn Đào Hoa rất khẩn trương, thôn trưởng Trương Đại Tiến sắp xếp mười mấy tên tiểu tử khỏe mạnh, ngày đêm luân phiên canh giữ ở cửa thôn cảnh báo, sợ những lưu dân này không sợ chết đến gây sự với thôn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận