Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 277:

Chuong 277:Chuong 277:
Đám sinh viên kia càng tò mò, bọn họ cũng muốn nhìn xem sau khi truyền máu người nọ có chết hay không, một người trong đó có cùng nhóm máu với Lưu công tử, thập phần quyết đoán đồng ý hiến máu.
Triệu Ngôn tiên nhân chia nhóm máu thành bốn loại, A, B, AB và O. Cả hai người này đều có nhóm máu A.
Ánh mắt vị y sinh tỏa sáng nhìn Lưu lão gia: "Lưu lão gia, xin hỏi ta có thể truyền máu cho con ngài không?"
Lưu lão gia: "... Được."
Lần đầu tiên thấy có người tích cực đổ máu như vậy.
Học sinh kia được cho phép còn hoan hô một tiếng.
Triệu Ngôn thấy Triệu Hi tới, bảo Triệu Hi đặt hộp cơm sang một bên, hắn rút máu cho học sinh dũng cảm kia trước, để truyền cho nhi tử Lưu gia.
Triệu Hi nhìn mớ dụng cụ chữa bệnh, đa số là Thục địa bắt chước theo công cụ hiện đại làm ra, trong đó có không ít công cụ bằng thủy tỉnh, kim tiêm to đùng, ở hiện đại chắc chỉ được dùng cho động vật, thế nhưng công nghệ ở triều Thiên Khải cũng chỉ được như vậy, dù sao cũng dùng được là đủ, thế nhưng ống da để truyền máu thì khó tìm chất liệu chế tạo hơn nhiều.
Triệu Hi nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới phía nam Vân Châu có nhiều cao su, không biết có thể dùng để chế tạo những thứ này hay không?
Nàng dặn dò Triệu Ngôn nhớ ăn cơm, vén áo khoác đi ra ngoài, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến rùng mình một cái.
Vừa rồi Trần tú tài còn nói sẽ để gã sai vặt lái xe bò đưa nàng trở về, lúc này đã không thấy xe bò đâu nữa. Trần tú tài không phải là người nói chuyện không giữ lời.
Trước cửa có một chiếc xe màu xanh đen đang đậu, một người dựa vào mui xe nhìn lên ánh trăng, nghe thấy tiếng bước chân của nàng liền quay đầu lại nhìn nàng.
Triệu Hi có chút kinh ngạc,'Thính Vân, sao ngươi lại tới đây?"
Hắn lấy ra một cái khăn quàng cổ đưa cho nàng, nói: "Ngươi quên mang theo khăn quàng cổ, ta mang tới cho ngươi."
Hiển nhiên là hắn về tới nhà mới biết nàng đi bệnh viện, Triệu Hi có chút buồn bực vi sao nhị ca nàng không cùng đến, nhị ca suốt ngày đề phòng hắn giống như phòng trộm vậy.
Triệu Hi cười, cầm lấy khăn quàng lên cổ, lấy tay xoa khuôn mặt đã lạnh cóng, vội vàng chui vào ghế phụ.
Mùa hè nàng thích ngồi xe đạp, đến mùa đông chỉ muốn ngồi xe hơi kín gió.
Tiêu Thính Vân đã sớm học lái xe, trừ không có bằng lái ra, hắn thuần thục cứ như tài xế lâu năm, nổ máy lái xe về nhà, còn mở điều hòa †rong xe.
"Ta nghe nói đám man di Vân Châu lại cướp bóc hàng hóa của thương nhân?", Tiêu Thính Vân lái xe, hỏi. Thấy Triệu Hi gật đầu, hắn đột nhiên lại hỏi,'Khi nào đánh về phía nam?"
Triệu Hi bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Tiêu Thính Vân khẽ mỉm cười, giọng chắc chắn: "Nếu muốn chiếm được Trung Nguyên, vậy không thể còn lo chuyện hậu phương, cho dù chỉ là dọa đám man di Vân Châu một trận cũng đủ."
Hắn rất có tài năng quân sự, dễ dàng nghĩ đến điểm này.
Triệu Hi gật đầu nói: "Quân doanh các ngươi cũng đã thảo luận chuyện này rồi đi? Lại muốn đi vào mùa đông sao?" Triệu Hi có chút khó chịu, cái tết đầu tiên bọn họ đã không được ở bên nhau, năm nay lại còn có chuyện này?
Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ừ, nhưng chắc lần này không cần chúng ta tự mình đi, có thể phái tướng lĩnh khác."
Quân doanh đã bồi dưỡng ra nhiều tướng sĩ như vậy, trong đó có không ít người có tài cam quân, bọn họ không cần lần nào cũng tự đi. Hơn nữa Vân Châu trước giờ đều không phải là nơi binh gia phải tranh giành, nơi đó có quá nhiều núi, không dễ đánh. Mặc dù Triệu Húc không nghĩ như vậy, nhưng người triều Thiên Khải đều cho rằng người nơi này chỉ là đám man di, cũng không đuổi tận giết tuyệt người của bộ tộc Vân Châu, chỉ cần đe dọa áp chế là được.
Tiêu Thính Vân nói xong, xe đã đi vào gara ngầm. Hắn tắt máy tháo dây an toàn, Triệu Hi cũng mở cửa xuống xe.
Trong gara chỉ có hai người bọn họ, trên đỉnh đầu là bóng đèn dây tóc mờ mờ sáng. Thấy hắn khóa cửa xe, nàng đi đến thang máy ấn gọi thang máy, rồi hai người đứng chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận