Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 245:
Đứa trẻ kia vui sướng đến mức hận không thể nhảy dựng lên, lôi kéo bạn học nhỏ ở bên cạnh hơi đắc ý nói: "Thấy không? Vừa rồi người ngồi ở giữa kia chính là cha của ta, cha của ta có thể ngồi trên thú da sắt của tiên nhân đói"
"Cha của Khang Khang thật lợi hại, sau này ta cũng phải đi quân doanh để giết địch!"
Chỉ một lúc sau ba chiếc xe kia đã rời khỏi thành, thẳng một đường đi về hướng quận Ba Thủy.
Trên dưới quận Đào Nguyên không ai không biết đến tọa ky thú da sắt là của tiên nhân, cho nên mặc dù bị kinh sợ nhưng cũng không đến mức bị dọa chạy trốn.
Trong quận sửa đường đã sửa hơn nửa năm, tuy nói vẫn chưa hoàn thành toàn bộ, nhưng đa số con đường đều đã bằng phẳng rộng rãi, cho dù là đường đất cũng không bị lầy lội.
Đường thời cổ đại đương nhiên sẽ không giống như đường cao tốc ở thế kỷ 21 lúc nào cũng có xe, trên đường có rất ít người đi lại và đội buôn bán, cho nên cũng không lo hai tài xế tay mơ Trương Thọ và Vương Báo sẽ xảy ra tai nạn lái xe cộ đụng người.
Trên xe này ngoại trừ người từng học lái xe với Triệu Húc, đa số tướng sĩ đều là lần đầu được ngồi xe, tóc bị gió thổi bay tứ tung, ánh mắt nhìn về phía cảnh sắc bên đường cũng không thể thấy rõ lắm, thật sự là nhanh như gió thổi điện xẹt mà.
"Ông trời của ta ơi, phía trước là tướng sĩ của chúng ta sao?" Có người ghé vào lan can xe tải nhìn về phía trước, kinh hãi hô lên.
Những người còn lại cũng vội nhìn qua, quả thực nhìn thấy ở phía trước chính là đội ky binh xuất phát sớm hơn bọn hắn từ nửa canh giờ trước, người dẫn đầu đúng là tướng quân Tiêu Thính Vân!
Bản thân ngồi ở trên xe không có gì so sánh nên không quá rõ tốc độ của xe nhanh bao nhiêu, chờ đến khi nhìn thấy những huynh đệ kia mới biệt được thú da sắt của tiên nhân nhanh đến cỡ nào.
Tiêu Thính Vân đã dặn dò, bảo mọi người lập tức nhường đường, để cho đám Triệu Húc đi qua trước.
Những ky binh kia đầu là ngàn chọn vạn tuyển mà ra, dù sao chiến mã cũng không dễ có được, kết quả khi nhìn thấy các huynh đệ kia ngồi trên xe, cảm thấy chiến mã dưới mông mình cũng không tốt lắm thì phải.
Bọn họ cũng muốn được ngồi trên thần thúi
Đám Triệu Húc lái xe một đường thông suốt, không ít tướng sĩ còn híp mắt ngủ gật trên xe.
Cho đến khi mơ mơ màng màng phát hiện xe đã dừng lại, bên tai truyền đến một tiếng hô lớn: "Người tới là ai? Nhanh chóng rời đi!"
Tình huống gì đây?
Không ít tướng sĩ vội vàng mở mắt ra nhìn, trợn mắt há hốc mồm nhìn tên thành ghi trên tấm bảng được treo cao kia "huyện Chính Vũ", đây là huyện thành đầu tiên của quận Ba Thủy gần quận Đào Nguyên nhất.
Bọn họ... tới quận Ba Thủy rồi? lúc này mới qua bao lâu chứ? Ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời chói chang còn đang trên cao, còn chưa qua buổi trưa nữa.
Triệu Húc xuống xe trước, duỗi lưng lấy một ít đồ ra, hướng quân thủ thành đang gác ở trên thành lâu nói: "Ta là Triệu Húc quận Đào Nguyên đến chúc thọ Hà châu mục, những văn thư quan ấn này có thể chứng minh thân phận của ta."
Sau khi để đồ vật vào giỏ tre kéo lên để xem xét, quả thật là Triệu Húc, Triệu quận thủ.
Hôm nay là đại thọ 50 của Hà châu mục, gửi lời mời khắp quận Ba Thủy, người người đều đi đến chúc thọ Hà châu mục, Triệu quận thủ đi đến chúc thọ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bọn họ quan sát ba chiếc xe đều được làm bằng sắt kia, cũng đã từng được nghe nói qua. Nghe nói là thần thú của tiên nhân ngày đi được nghìn dặm, thân thú kia chính là được chế tạo từ sắt thép, không ít dân chúng của quận Đào Nguyên đều được nhìn thấy.
Nếu là quận thủ của quận lân cận đến chúc thọ bọn họ đương nhiên không thể ngăn cản, bèn mở cửa thành cho qua. Triệu Húc lại tiếp tục lên xe lái đi ve phía trước.
Dân chúng của quận Ba Thủy lần đầu tiên được nhìn thấy thần vật này, sợ tới mức tưởng là mãnh thú xuống núi nên đều chạy trốn, ai ngờ 'mãnh thu' kia căn bản không thèm quan tâm tới bọn họ, trực tiếp một đường đi thẳng vào trong thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận