Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 112:

Chuong 112:Chuong 112:
Cũng may những lưu dân này cũng không làm ra hành vi nào quá khích.
Đôi phu thê chưa thành thân Chu Nguyên cùng Vương Linh Nhi cũng cực kỳ lo lắng, bọn họ cũng thông qua người nhà biết được, lưu dân thế mà lại được an trí ở khu vực cách thôn Đào Hoa không xa, nhân số không ít, hơn nữa số lưu dân còn có xu hướng gia tăng.
"Chư vị tiên nhân, không bằng hãy tới ở tạm tại thôn trang của ta đi? Chờ quan huyện lão gia dàn xếp tốt cho những này lưu dân rồi lại trở về.' Chu Nguyên đề nghị nói.
Bọn họ cũng không dám để lại biệt thự này, về phần quan huyện lão gia có thể dàn xếp tốt cho lưu dân hay không? Triệu Hi cảm thấy có chút khó khăn.
Triệu Hi lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tam hoàng tử triều Thiên Khải vì sao lại bị bắt làm tù binh?"
Chu Nguyên chép miệng nói: "Nếu không phải trong nước gặp hạn hán lũ lụt, ta thấy khẳng định triều đình sẽ đánh với người thảo nguyên, nhưng chẳng phải lại vừa khéo xảy ra chuyện sao? Vừa là thiên tai vừa là nghịch quân tạo phản, bên phía kinh thành gửi thư nói là, triều Thiên Khải dùng tiền tài trà muối để giao dịch với Hung Nô, muốn đổi Tam hoàng tử trở về. trận chiến này hiện tại hẳn sẽ không nổ ra được."
Nội ngoại khai chiến chính là đại kiêng kị dao động tới căn cơ vương triều! Chỉ có thể lui lại một bước.
Triều đình bận rộn cứu tế và đối phó nghịch quân, nghe nói có một hai nhánh nghịch quân cực kỳ cường hãn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã mở rộng ra mấy vạn người, công chiếm vài huyện, khiến triều đình thực sự đau đầu.
Triệu Hi lập tức nở nụ cười: "Cho nên thế cục huyện Đào Nguyên coi như ổn định, dùng tiền bạc có thể mua được lương thực hay không?"
Chu Nguyên gật đầu: "Có thể, mặc dù đắt hơn một chút so với ngày thường, nhưng vẫn mua được."
Đôi mắt đen láy của Tiêu Thính Vân chợt lóe lên ánh sáng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt linh động của thiếu nữ, dường như đoán được nàng muốn làm gì.
Triệu Hi nói: "Lưu dân đã bị dồn vào đường cùng, bọn họ đơn giản chỉ muốn ăn miếng cơm, có một chỗ ở, giữ lại mạng sống mà thôi. Đây đều là sức lao động."
Nàng vẫn ghét bỏ thôn Đào Hoa quá ít người, các xưởng không đủ nhân lực, hiện tại không phải sức lao động đã tới rồi sao?
Vương Linh Nhi đeo khăn che mặt đứng ở bên cạnh ánh mắt sáng lên: "Hi Hi tiên nhân muốn nói... để cho bọn họ nhận tiền làm việc?"
Triệu Hi gật đầu: "Đúng vậy."
Để cho những lưu dân này làm việc, ăn được một miếng cơm no. Lúc làm việc sẽ không nhàn rỗi, cũng miễn cho những lưu dân này suy nghĩ lung tung rồi đi gây sự.
Lưu dân nghe qua thì hung ác, nhưng đến cùng cũng là người, niềm vui của bách tính tầng dưới chót triều Thiên Khải rất đơn giản, chỉ cần được ăn no được mặc ấm mà thôi. Trại dân trại Thanh Phong vào rừng cướp bóc, cũng từng là lưu dân, hiện tại lại thành thật khác xưa, đi theo bọn họ làm việc, cảm giác vui vẻ tràn đầy!
Lưu dân đến từ các huyện khác nhau tụ tập cùng một chỗ, bởi vì không có tâm tư đặt tên cho hay, dứt khoát gọi là thôn Lưu Dân.
Mấy ngày nay, đã có quan sai đến thay bọn họ đăng ký lại hộ tịch, giúp bọn họ dựng lầu che gió tránh mưa, mỗi ngày cho một bữa cháo loãng cứu tế.
Một hán tử ngồi dưới đất bưng một chén cháo không nhìn thấy hạt gạo, nói: "Ta nghe nói thôn bên cạnh nhà ta có một hán tử tên là Thiết Ngưu đi theo nghĩa quân, giết được vài quan quân, mỗi ngày đều được ăn hai bữa cháo gạo!"
Lão già bên cạnh thở dài nói: "Tiểu tử ngươi nhắc nhiều lần như vậy, hắn có thể giết quan quân, nếu ngươi lên thì có thể sẽ bị quan quân giết. Cũng đừng nói mấy lời này nữa, cẩn thận bị quan sai nghe được là mất đầu!
Lưu dân kia thở dài, rãnh rỗi không có gì làm không nghĩ chuyện này thì nghĩ chuyện gì? Quan sai lại không cho bọn họ tùy tiện đi lại, sợ bọn họ gây chuyện.
"Mọi người mau đứng lên, bên phía thôn Đào Hoa chiêu công, người làm việc đều có thể ăn được cơm có tiền cầm!"
Những chữ như ăn được cơm, có tiền câm này rất nhanh hấp dẫn không ít lưu dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận