Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 165:
Vương Uyển Nhi nhìn thiếu niên áo đen ở đầu cầu thang, không khỏi đến gần, thấp giọng hỏi: "Công tử là họ Tiêu sao? Đây là họ của hoàng tộc."
Tiêu Thính Vân đang cắm hoa mai ở đầu cầu thang theo lời Triệu Hi, nghe thấy thế liền nhìn lại, nhíu mày.
Vương Uyển Nhi đương nhiên biết nhà chồng mình là nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu chỉ sinh ra một nhỉ tử là Thụy vương, Lương gia rất mong đợi vào Thụy vương.
Lúc trước nàng cũng nghe nói, Thụy vương xuống phía nam đến quận Đào Nguyên giải quyết ôn dịch, có Lương gia ở quận Đào Nguyên, nếu Thụy vương đến đây sao không đến thăm cho được? Nhưng mà hắn thật đúng là không đến.
Hơn một năm nay phu quân nàng vẫn luôn tìm ai đó, cộng thêm đợt trước triều đình không phái Thụy vương ra mặt bình định, Vương Uyển Nhi đã âm thầm có chút phỏng đoán. Chẳng lẽ vị điện hạ kia mai danh ẩn tích ở tiên cảnh? Ngữ khí Tiêu Thính Vân đạm mạc: "Ta không biết phu nhân đang nói cái gì."
Hắn cắm xong hồng mai, xoay người xuống lầu.
"Sắp sang năm mới rồi, mọi người muốn ăn những gì?" Sau khi dùng cơm tối, cả nhà ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Triệu Chí Dân trở về liền cười, hỏi ý kiến cả nhà.
"Đương nhiên là ăn cá a, hàng năm có thừa. Hôm giao thừa, chúng ta ra bờ sông bắt cá sớm một chút." Triệu Húc không hề chan chừ trực tiếp mở miệng."Hi Hi thích ăn tôm, chúng ta bắt nhiều tôm sống một chút, tôm ở đây to lắm."
"Với lại hầm gà nướng vịt, cắt một đĩa lạp xưởng thịt khô, làm một đĩa gỏi ăn." Vương Tuyết Cầm nghĩ tới bữa cơm đoàn viên bình thường, nói.
Triệu Chí Dân cười nói: "Tết âm lịch thành mới được nghỉ, mọi người không có việc gì làm, chúng ta chơi mạt chược đi, phòng khách nhỏ ở lầu hai hình như có bàn mạt chược điện tử đó?"
Triệu gia cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ và Triệu Ngôn biết cái này, Triệu Húc và Triệu Hi không biết chơi mạt chược, hai anh em này thích chơi game hơn. Ba thiếu một, Triệu Chí Dân vỗ vai Tiêu Thính Vân, vô cùng hào khí nói: "Tiểu Tiêu à, hai ngày nay chơi mạt chược với chúng ta đi, Triệu thúc dạy ngươi."
Tiêu Thính Vân: ".. Được, cảm ơn Triệu thúc."
Bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa, Tiêu Thính Vân lập tức đi mở cửa.
Huyện lệnh Đào Nguyên là ngồi xe ngựa đến, phía sau là đám người Lý Hiếu Tri ngồi xe bò, huyện lệnh chùi giày ở cửa rồi tiến vào biệt thự, cảm nhận nhiệt độ phòng ấm áp, liền vội vàng cởi áo lông ra.
"Huyện lệnh đại nhân sao lại tới đây?"
Huyện lệnh Đào Nguyên lo lắng, tiến lên nói: "Có chuyện rồi, quận thủ... quận thủ quận Đào Nguyên chúng ta vừa mới chết."
Vừa rồi Triệu gia còn đang bàn chuyện làm gì mấy ngày Tết, thần sắc thình lình biến đổi.
Quận thủ đã chết, huyện lệnh vội vã đến thông báo, sợ là không chỉ đơn giản như vậy.
Sắc mặt Lý Hiếu Tri trắng bệch, nhớ lại lời thư tín: "Đám nghịch quân chết tiệt kia giết tới quận Đào Nguyên, quận thủ đại nhân mang quan quân chống cự, không địch lại, đã hy sinh..." Quận thủ ít nhất cũng đã giúp hắn lên làm duyện sử thành mới, trong lòng hắn có chút hụt hãng.
Lòng Triệu Hi trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc, xong rồi.
Tin tức này mới đầu là Vương Uyển Nhi mang đến, nàng vốn tưởng rằng không đến mức quá nghiêm trọng, ai biết quận thủ quận Đào Nguyên đã chết!
Huyện lệnh gấp như con kiến bò trên chảo, đầu đầy mồ hôi nói: "Tiên nhân, bây giờ nên làm thế nào? Đám nghịch quân kia chặn ngang đường nhất định phải đi qua để đến đất Thục, chúng ta nằm mơ mới xin được viện quân!"
Có thể nói, toàn bộ quận Đào Nguyên đã bị cô lập.
Hiện tại triều Thiên Khải nơi nơi đều có loạn quân, triều đình thậm chí không lo nổi cho mình, sao còn quan tâm đến quận huyện nhỏ như quận Đào Nguyên?
Triệu Húc nhăn mày, nói: "Không đúng, tại sao bọn họ lại liều chết đánh quận Đào Nguyên a? Loạn quân không ngu như vậy đi?"
Huyện lệnh Đào Nguyên cúi đầu, ấp úng không biết trả lời như thế nào.
Triệu Hi nheo mắt, khế quát: "Nói!"
Huyện lệnh nhỏ giọng nói: "Hình như là nghịch quân bại trận ở bên ngoài, vừa vặn lại có tin đồn quận Đào Nguyên chúng ta có giống tốt cao sản... Tóm lại chuyện đã đến nước này, tiên nhân có biện pháp nào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận