Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 360:
Đám quan viên nhìn đống vàng rực rỡ kia mắt đều xanh lè, trên cả thế giới, cho dù là đông hay tây, xưa hay nay, vàng cũng đều là đồng tiền mạnh! Thì ra đi biển một lần như vậy lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy...
Hiện tại làm gì cũng cần tiên a, số tiên này mà đổ vào quốc khố quả thực là giàu đến chảy mỡ, huống chi đây mới là lần đầu ra biển, quy mô vẫn còn chưa lớn.
Hộ bộ thượng thư Bành Nghị đương nhiên biết thị trường có quá nhiêu hoàng kim cũng sẽ có hại, nhưng hiện tại còn chưa đến mức đó.
"Tất cả đều là vàng sao?"
Bàng Vân Hải lắc đầu nói: "Trên thuyền còn có rất nhiều vật phẩm nước ngoài."
Các vị đại thần không để ý lắm, chỉ cảm thấy Đại Minh đất rộng của nhiều cái gì mà không có? Các đại thần nhìn nguyên vật liệu vận chuyển về từ tiểu quốc, vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại lại rất thích hương liệu.
Thiên Trúc có nhiều hương liệu, cái này ở trong nước cũng rất đắt đỏ.
Thế nhưng những thứ hàng hóa cũng không kích thích bọn họ được bằng đống vàng bạc kia.
"Gọi người tới vận chuyển đi!"
Bàng Vân Hải gật đầu, nhắc nhở: "Đúng rồi đại nhân, không thể vận chuyển vàng bạc và hàng hóa trên chiếc thuyền cuối cùng tới quốc khố."
Các vị đại thần kinh ngạc, vì sao?
Bàng Vân Hải tiếp tục nói: "Đây là lệnh của bệ hạ, vàng bạc và hàng hóa trên chiếc thuyền cuối cùng là phần thưởng cho các tướng sĩ thủy thủ."
Mọi người kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra. Đây chính là "Trọng thưởng tất có dũng phu'1
Mặt biển mênh mông, đối với dân chúng Đại Minh bọn họ mà nói, ra biển là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, bọn họ thà an ổn ở nhà làm ruộng vào xưởng làm việc, thế nhưng thu nhập cao như vậy, tất nhiên sẽ có người chịu làm. Đừng nói những tên chân đất kia, ngay cả đám người bọn họ là thế gia đại thần nhìn quen tiền tài, nhìn thấy đống vàng bạc kia cũng thèm muốn chết.
Tuy là tiếc tiền, nhưng thượng thư cũng không ngăn cản, liên tục gật đầu nói: "Cứ làm như bệ hạ phân phó." Sau đó một đám đại thần lại nhiệt tình hoan nghênh đoàn sứ giả nước ngoài, nhất thời bến cảng náo nhiệt như Tết.
Hai chữ "ra biển" trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong dân chúng, còn có không ít người kể lại trải nghiệm của mình.
Tên chân đất lúc trước một nghèo hai trắng, vì kiếm miếng ăn lên thuyền ra biển, ai ngờ chưa được bao lâu, trở về đã trở thành nhà giàu.
"Con trai thứ ba của Trần lão đầu ở cuối phố Phong Ninh, trước kia nghèo đến mức kiếm sống khắp nơi, bây giờ ra biển trở về, vừa rồi ta nhìn thấy hắn gọi người quy hoạch nền móng chuẩn bị xây nhà mới, nghe nói là muốn xây nhà ba tầng bằng xi măng." Có dân chúng ngồi tám chuyện, trong miệng còn ăn đậu phộng xào.
"Đúng vậy đó. Ta thấy hai huynh đệ Trịnh gia vừa trở về liền chạy đi tiền trang gửi tiền, bà mối đã sắp đạp nát cửa nhà hắn, tiếc là hai khuê nữ nhà ta đều lập gia đình rồi."
"Nghe vậy ta cũng muốn đi biển, không biết lần sau là khi nào..."
Hiệu ứng này chính là mục đích của Triệu Hi, Đại Minh đúng là đất rộng của nhiều giàu tài nguyên, có thể tự cung tự cấp, cứ để cho những tài phú kia hấp dẫn dân chúng tự nguyện đi biển! Có trọng thưởng tất có dũng phu, cứ như thế, một trăm năm sau bọn họ sẽ có thể nắm chặt quyền lực trên biển.
Nếu không, dựa theo phong cách của đại thần trong triều, đến lúc đó bọn họ sẽ lại thỉnh cầu hủy bỏ việc ra biển hao tài tốn của này, không có chút mồi làm sao làm được?
Về phần Triệu Hi, nàng lại chú trọng nhất những nguyên liệu tâm thường vừa mua được.
Hộ bộ thượng thư Bành Nghị cực kỳ cao hứng, nghe nói quốc khố lại tràn đầy, cười toe toét.
Có tiền mới có thể xây dựng cơ sở hạ tầng, có tiền mới có thể trợ giúp tiền tuyến đánh giặc phương bắc, dân chúng có tiền mới có thể sống an lành.
Dù sao trong túi có tiền, trong lòng không hoảng hốt.
Hiện tại chiến sự ở phía bắc thuận lợi, sắp đẩy tới khu vực Hà Sáo rồi, nhưng vô số nơi hiện đang trong tình trạng tàn phá, dân chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đều đang chờ xây dựng lại. Nếu không có tiền thì biết làm sao đây?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận