Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 70:

Chuong 70:Chuong 70:
Triệu Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chế độ khoa cử chính là sử dụng thành tích thi cử làm tiêu chuẩn cuối cùng để lựa chọn quan viên, không phân biệt xuất thân hay giới tính."
Nghe vậy, trong lòng Trần tú tài nóng lên, nghĩ tới việc bản thân bị huyện lệnh ghét bỏ, trong lòng hắn chua xót, hỏi: "Nếu là con cháu gia đình bần hàn thì sao?"
Triệu Hi: "Vẫn được."
Trần tú tài suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: "Nếu giám khảo chỉ chấm cho những thí sinh hộ giàu điểm cao thì sao?"
Triệu Hi cười nói: "Niêm phong tất cả thông tin của toàn bộ thí sinh, nếu trên đáp án xuất hiện chữ vi phạm sẽ bị chấm 0 điểm."
Trần tú tài ngã ngồi xuống đất, ánh mắt hắn trống rỗng nhìn về phía trước, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ về những lời mà Triệu Hi nói vừa nãy. Trần tú tài khom lưng, vừa khóc vừa cười, cuối cùng vẫn là Triệu Ngôn đỡ hắn dậy.
Chế độ này quả thực... là một sáng kiến độc đáo từ khi khai thiên lập địa tới nay! Nếu thực hiện chế độ này, hắn hà tất phải băn khoăn chuyện mình có tài nhưng không gặp thời nữa? Con cháu gia đình bần hàn khắp thiên hạ này cũng sẽ tìm được lối thoát...
Chỉ là, tại sao tiên nhân lại nghĩ ra hành động như vậy? Nếu làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ là bọn họ sẽ trở thành cái đỉnh trong mắt toàn bộ gia tộc thế gia của triều Thiên Khải.
Chẳng lẽ là...
Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu Trần tú tài...
Thay đổi triều đại?
Trái tim hắn đập thình thịch, nếu là những người khác dám có suy nghĩ như vậy, hắn chắc chắn sẽ viết văn công kích người đó, nhưng những người này lại không giống vậy, bọn họ là tiên nhân, tiên nhân có quyền thay đổi trời đất.
Có phải số mệnh của triều Thiên Khải đã tận nên tiên nhân mới hạ phàm xuống đây không? Đây có phải là cơ hội mà ông trời ban cho hắn hay không?
Trong lòng Trần tú tài còn đang suy nghĩ, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân và tiếng xích xe đạp chuyển động, hai cha con Triệu Chí Dân và Triệu Húc đã bước vào.
Biệt thự quá lớn, lúc hai người trở về cũng không chú ý tới xe bò của Trần tú tài, vừa bước vào cửa, Triệu Húc liền la lên: "Hi Hi, hay là chúng ta làm muối đi? Muối của triều Thiên Khải này không phải thứ cho người ăn."
Trần tú tài: "!I!"
Làm muối... !
Nhịp tim Trần tú tài đập càng nhanh hơn, phải biết rằng muối và sắt đều là sản phẩm chủ chốt của triều đình, nếu người dân làm ra thứ này sẽ bị mất đầu!
Cho nên...
Triệu Hi trừng mắt nhìn Triệu Húc, anh hai của nàng đúng là nghĩ gì nói đó, Trần tú tài ở phía trước bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt người Triệu gia, giọng điệu kích động nói: "Nếu các tiên nhân muốn thay đổi triều đại, Trần Hành tại hạ nguyện đi theo góp chút sức mọn!"
Gân xanh trên cổ Trần tú tài bỗng nhiên nổi lên, hắn chắp tay vội vàng nói: "Bái kiến chúa công!"
Người Triệu gia: "..."
Hả, thay đổi triều đại? Xưng đế à? Hay là làm phản?
Triều Thiên Khải chưa được mở mang dân trí, 99% cả nước đều mù chữ, tuyệt đại đa số dân chúng mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để ăn no, bữa tiếp theo ăn được cái gì. Triệu Hi rất tự tin, nếu lần này trồng khoai lang đỏ, khoai tây thuận lợi, như vậy một khi Triệu gia bọn họ vung tay hô to, giương cờ tạo phản, lại có danh hiệu tiên nhân, chắc chắn sẽ có rất nhiều dân chúng đi theo ủng hộ , giống như thôn Đào Hoa chính là một ví dụ thực sự. Đầu năm nay, ai có lương thực thì dân chúng liền theo người đó.
Huyện Đào Nguyên là huyện nhỏ ở phía nam triều Thiên Khải, lại cách xa kinh thành chính trị trung tâm của triều Thiên Khải, nếu lấy huyện Đào Nguyên làm căn cơ, từ phía nam đánh qua phía bắc, việc thay đổi triều đại thật sự đúng là khó mà nói trước được.
Chỉ là... Từ khi xuyên qua đến nay, năm người Triệu gia bọn họ đúng thật là chưa từng nghĩ tới tạo phản xưng đế, trước mắt chỉ muốn cuộc sống mỗi ngày đều tốt hơn, nhưng chuyện tương lai thế nào rốt cuộc cũng không ai biết được.
Vẻ mặt Triệu Hi bí hiểm khó đoán, bác bỏ: "Trần tú tài đừng có nói bậy, bịa đặt sinh sự”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận