Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 62:

Chuong 62:Chuong 62:
Thôn trưởng nghe những cái đó không hiểu rõ lắm, sau đó nói muốn đến nhà Trần tú tài để mượn xe bò, Triệu Chí Dân khoát tay nói: "Thôi được rồi, hai ngày này chúng ta tự mình đi là được, trâu nhà hắn vẫn dùng để cày ruộng thì hơn, mấy bận này mọi người cũng bận rộn làm ruộng."
Bởi vì thôn Đào Hoa gần đường lớn cho nên vừa hay có một đường lớn nối thẳng lên trấn, những thôn dân muốn tiết kiệm một chút tiền bạc sẽ thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng đi bộ hơn một canh giờ lên đó.
Triệu Chí Dân bước lại chỗ chiếc xe đạp Phượng Hoàng kiểu cũ kia trực tiếp ngồi lên, chân đạp nhẹ trên bàn đạp, hai lốp xe đạp lập tức lăn tròn, một đường đi ra ngoài, theo tốc độ đạp càng ngày càng nhanh của bàn chân tốc độ xe di chuyển cũng nhanh hơn.
Thôn trưởng nhìn thấy một màn này thiếu chút nữa đã ngã ngồi lên mặt đất, vật này vậy mà có thể chở người đi?
Trong nhận thức của thôn trưởng, nếu muốn chở đồ chở người thì phải có sức kéo của gia súc, vừa rồi nhìn thấy những thần vật kia đặt ở một bên cũng chỉ nghĩ là vật trang trí, không thể nào ngờ rằng tại sao vật này không có gia súc kéo đi mà lại có thể di chuyển?
Đôi mắt thôn trưởng sáng cả lên, ánh mắt dừng lại ở cái sọt phía trước xe và yên ngồi phía sau, nếu hai chỗ này cũng có thể đặt đồ vật, hơn nữa... tốc độ không bị chậm, chuyện này đối với thôn dân thôn Đào Hoa đang bị thiếu lực lượng của gia súc mà nói, đây quả thật là thần khít
Thôn trưởng không hề có cái gọi là ý thức bản quyền lập tức thấy ngứa ngáy trong lòng, làm sao bây giờ, hắn muốn làm lại một cái giống vậy. Mặc dù không biết bánh xe đó làm bằng chất liệu gì, nhưng không biết có thể dùng bánh xe gỗ thay thế được không?
Triệu Chí Dân đạp thắng xe dừng lại, nhảy từ trên xe xuống cười nói: "Đã lâu không đạp xe đạp, mấy ngày nữa trời quang, A Húc, ngươi với cha cùng lên trấn mua đồ đi." Có Triệu Húc đi cùng cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn cá nhân nữa.
Lâu như vậy rồi, nhưng ngoại trừ thôn Đào Hoa thì Triệu Húc vẫn chưa từng đi qua nơi khác, nghĩ đến được biết thêm về chợ phiên thời xưa hắn thấy rất vui vẻ.
Tiêu Thính Vân từ trước đến nay luôn ít nói nhìn chiếc xe đạp kia đánh giá, chợt nói: "Thì ra hai vòng tròn đó cũng có thể đi lại tự nhiên." Nó thật sự là một công cụ di chuyển rất tuyệt.
Lúc này Triệu Ngôn đã băng bó xong cho vị thôn dân bị thương ở chân kia, thôn dân kia để lại cho hắn một ít tiền, sau đó mới vô cùng cảm kích và trở về cùng với thôn trưởng.
Sau buổi trưa, một chiếc xe ngựa cực kỳ diễm lệ từ xa chạy tới, gã sai vặt ngồi ở phía trước bất lực điều khiển xe ngựa, thường len lén lấy tay lên che mũi của mình.
Thối quá, thật sự rất thối. Gã người hầu này nghĩ thế nào cũng nghĩ mãi không hiểu, vì sao công tử nhà mình lại ở cùng với một đám lợn trắng như vậy chứ? Bên trong hôi thối vô cùng, thỉnh thoảng còn có vài tiếng heo hừ hừ truyền ra.
Đêm qua Chu Nguyên mang theo heo chạy đến, thôn trang nhà mình cách thôn Đào Hoa gần nhất. Nương của hắn qua đời từ rất sớm, thôn trang kia là nương để lại cho hắn. Hôm nay không thể chờ đợi mà mang theo heo của mình đến chỗ tiên cảnh.
Đến cửa tiên cảnh, gã sai vặt đang muốn xuống xe gõ cửa, vừa mới thu hồi lại roi thúc ngựa thì cánh cửa sắt kia đã tự động mở ra. Đầu tiên gã sai vặt kia sửng sốt, sau đó vội vung roi thúc ngựa di vào. Bởi vì đã hẹn trước thời gian cho nên Chu Nguyên vừa mới bước chân tới, mấy người Trương Đại cũng từ trên trại Thanh Phong đi xuống, một trước một sau đi vào biệt thự.
Chu Nguyên nhìn xuyên qua cửa sổ xe liền thấy mấy người Vương Tuyết Cầm, lập tức bảo người hầu dừng xe, kích động nói: "Các vị tiên nhân, heo trắng mà hôm qua mọi người cần ta mang đến rồi."
Nhìn Chu Nguyên bắt từng con heo từ trong xe ngựa của mình xuống, Triệu Hi yên lặng cảm thấy Chu Nguyên này cũng là một nhân vật lớn co được giãn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận