Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 262:
Đây là do có một thương nhân nhàn rỗi bỏ tiền ra mua trang quảng cáo làm ra, nghe nói nhi tử nhi nữ nhà hắn từng cãi nhau một trận ầm ï vì chuyện loại tào phớ nào là ngon nhất, hắn dứt khoát đăng báo cùng nhau chơi.
Điều này khiến cho dân chúng ở xa cũng bắt đầu học làm đậu hủ và tào phớ, mấy ngày nay Triệu Hi thấy trên đường phố có rất nhiều dân chúng bán sản phẩm đậu hủ, còn có thức ăn làm bằng đậu hủ nữa.
Ngoài cửa hội quán Chiêu Hiền ở huyện Đào Nguyên có một quán tào phớ nhỏ, Triệu Hi cảm thấy tào phớ nhà bà cụ kia làm là ngon nhất, thường xuyên xuống ăn một bát, quả thực trở thành biển quảng cáo sống cho quán đó.
Triệu Hi không khỏi hỏi Tiêu Thính Vân : "Ngươi thích ăn tào phớ mặn hay tào phớ ngọt?
Tiêu Thính Vân mặt không đổi sắc: "Đầu được, ta không kén ăn."
Đây là một vấn đề gần đây ai cũng thích hỏi, hắn đã nghĩ sẵn đáp án, hẳn là không sai được. Triệu Hi nghe vậy có vẻ thất vọng: "Vậy à, ta thích tào phớ cay." Đã hỏi mấy người, không ai đồng ý với nàng.
Tiêu Thính Vân: "...' Sai mất rồi.
Thời tiết lạnh dần, trước sinh nhật 18 tuổi của Triệu Hi, thương đội của hai cha con Hoàng gia đi Nam Man Khương cuối cùng đã trở lại, muộn hơn dự tính rất nhiều, Triệu Hi còn lo lắng bọn họ gặp chuyện gì.
Hoàng Hiên còn gửi thư an ủi nàng: "Hi Hi tiên nhân yên tâm, chúng ta đều mạnh khỏe."
Hiện tại quận Ba Thủy cũng là phạm vi thế lực của bọn họ, đương nhiên không thể thiên vị, bông vải từ vài khu vực của huyện Đào Dương đều được đưa vào xưởng bông, bọn họ cũng mở thêm xưởng bông, xưởng lông cừu và xưởng len ngay tại quận Ba Thủy.
Người dân huyện Đào Dương không thể tưởng tượng được bông vải lại đáng giá như vậy! Bọn họ không cần trồng trọt cũng có tiền thoải mái đi chợ mua lương thực, bọn họ rất tin tưởng tiên nhân, có tiên nhân, cửa hàng lương thực cũng không dám tăng giá, hơn nữa hiện tại lương thực tràn lan, giá cả thấp hơn nhiều so với trước kia.
Đúng vậy, hiện tại trong quận có rất nhiều lương thực, kho lúa nhà nào cũng đầy, sau mỗi mùa thu hoạch luôn có vài ba lão nhân ngồi ở bờ ruộng vẻ mặt lo lắng, tiến lên hỏi mới nghe được lão nhân kia nói, trong nhà có quá nhiều lương thực, sợ ăn không hết sẽ hỏng.
Nói vậy mà cũng nói được?!
Cho dù quận Ba Thủy không có đủ lương thực, một mình quận Đào Nguyên năm nay cũng đã sản xuất đủ lương thực cho dân chúng Thục địa ăn thoải mái suốt một hai năm!
Sắp bắt đầu mùa đông, không ít phụ nữ quận Ba Thủy còn mua lại mấy số báo cũ, học cách đan áo len, chỉ còn chờ một lượng lớn sợi len được đem ra bán, tranh thủ đan cho con cái trong nhà một bộ quần áo chống lạnh trước khi mùa đông tới.
Cuối cùng thương đội Hoàng gia cũng đã trở lại, lần này bọn họ mang về lượng lông cừu nhiều gấp ba lần lần trước, không phải, còn nhiều hơn gấp ba, nhiều đến mức đáng sợ.
Lúc Triệu Hi nghênh đón bọn họ ở giao lộ, chính nàng cũng phải hoảng sợ. Không chỉ có lông cừu, còn có vô số chiến mã, toàn bộ đều chở lông cừu. Bọn họ rốt cuộc là cướp đoạt bao nhiêu bộ lạc Nam Man?
Đám thương nhân Hoàng Hiên cũng hoảng sợ, thương hộ như bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có quan viên Thục địa tới nghênh đón mình.
Hoàng Hiên cười có chút xấu xa/Hi Hi tiên nhân yên tâm, tổng cộng cũng không đắt."
Thấy Triệu Hi và đám quan lại không hiểu, Hoàng Hiên mỉm cười nói: "Ta có bán cho bọn họ chút thủy tinh, muối và trà."
Triệu Hi: "...'
Cũng giống như các quốc gia cổ trên thế giới đều thích vàng, thẩm mỹ của mọi người hiện tại đều giống nhau, đều rất thích thủy tinh, hơn nữa thủy tinh này còn được chế tác tỉnh tế như vậy. Thương nhân muốn dùng thủy tinh đổi lấy lông cừu của bộ lạc? Có lời! Quả thật là lời to! Mau chốt là bọn họ còn tranh nhau bán, sợ bị người giành trước.
Còn có muối nửa, thật sự là chưa hưởng qua còn được, nếu đã dùng qua muối tinh của người Hán liền sẽ chịu không nổi thứ muối thô có vị đắng kia nữa, thấy Hoàng Hiên mang muối đến, bọn họ không hề do dự liền mual Trà thì càng không cần phải nói, đây là sản phẩm thiết yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận