Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 119:

Chuong 119:Chuong 119:
Huyện lệnh cuối cùng cũng nói đến trọng điểm: "Các tiên nhân, nghe nói thôn dân của thôn Đào Hoa trồng ra tiên lương có thể sản xuất mấy chục thạch một mẫu, đây chính là của cải của triều đình Thiên Khải, không biết hạ quan có thể bẩm báo với thánh thượng hay không? Đến lúc đó các vị tiên nhân cũng có thể được thờ phụng, vĩnh viễn hưởng hương khói thần miếu!'
Tranh công!
Sau khi Huyện lệnh nghe thấy chuyện lương thực có sản lượng cực cao xong, phản ứng đầu tiên chính là muốn bấm báo cho hoàng đế. Đây chính là điềm lành to lớn, nếu như hoàng đế nghe vậy mà long nhan vui mừng hắn sẽ thăng quan phát tài!
Triệu Húc nghe nói vậy, thiếu chút nữa muốn tặng cho tên huyện lệnh này một cái bạt tai, ngược lại Triệu Hi lại chớp mắt, không có biểu cảm gì nói: "Đại nhân có tâm tư gì ta biết, có điều ngươi chắc chắn phần công lao này có thể rơi vào đầu ngươi sao?"
Huyện lệnh bị vạch trần liền đỏ cả mặt, sau đó bình tĩnh lại, không khỏi cẩn thận suy nghĩ. Lời nói này của tiên nhân không sai, loại huyện lệnh nhỏ như hắn không có quyền trực tiếp bẩm báo lên hoàng đế, tấu chương cần phải giao lên từng tầng, trước tiên giao cho quân thủ, công lao lớn như vậy ai biết được bên ngoài có ai đỏ mắt ghen ty hay không? Nếu như quận thủ nhận công lao về mình hắn cũng chỉ có thể nuốt cụng tức này vào bụng.
Lúc này đầu óc huyện lệnh xoay chuyển cực nhanh, hắn nhớ lại trong hoàng thất thường có cuộc tuần tra phía nam, mà nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu vốn là đại tộc trong huyện Đào Nguyên, tiên hoàng hậu qua đời đã 20 năm, Thánh thượng cho dù chỉ là vì thanh danh của mình cũng sẽ đi tới đây một chuyến, đến lúc đó hẳn là có cơ hội trực tiếp gặp mặt Thánh thượng...
Đại não của Huyện lệnh đang bay bổng trên trời, Trần tú tài ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Đại nhân, nếu có thể tâu tiên lương này lên được Thánh thượng đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là không biết đến lúc đó chỗ tốt này còn có thể rơi xuống trên đầu dân chúng của huyện Đào Nguyên chúng ta hay không thôi?"
Huyện lệnh nghe vậy, dường như tỉnh mộng!
Đây chính là giống tiên lương có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, cho dù công lao không bị người khác cướp mất, may mắn làm cho ánh mắt của Đế vương chú ý, nhưng nếu mở rộng ra nhất định phải mang những giống tiên lương này đến nơi có đất đai phì nhiêu mở rộng trước, đến lúc đó làm gì còn có phần của huyện bọn họ?
Chức huyện lệnh này của hắn mặc dù không coi trọng sống chết của dân chúng, nhưng nếu có thể làm ra chút chiến tích sao lại không lấy chứ? Dù sao nghe nói tiên lương chín rất nhanh, chỉ cần thời gian ba bốn tháng!
Huyện lệnh cân nhắc trước tiên mở rộng quy mô ở trong huyện xem thử, dân chúng ở trong huyện không biết đến tiên cảnh không chừng sẽ kháng cự, nhưng những lưu dân kia lại không giống vậy, bọn họ thân không xu dính túi, ở nơi đó chờ triều đình đến tiếp tế, cấp cho cái gì bọn họ đều sẽ tiếp nhận, cho hạt giống gì bọn họ cũng sẽ đi trông.
Huyện lệnh võ đùi nói: "Không bằng như vầy đi, huyện ta thu mua giống tốt còn dư lại của thôn dân thôn Đào Hoa, cho lưu dân gieo trông, tránh cho bọn họ sinh sự bạo loạn."
Thành công rồi.
Thư sinh Lưu Nghĩ hắng giọng một cái, lại mở miệng nói: "Đại nhân, chúng ta có đồng môn được Quận chủ đại nhân thưởng thức, hắn viết thư nói, lượng lưu dân tiến vào huyện Đào Nguyên của chúng ta càng lúc càng nhiều, chuyện này có thực hiện được không?"
Người nọ cũng là bằng hữu của Trần Tú Tài, lúc trước viết lệnh chiêu hiền cho mấy bị bằng hữu này, cũng chỉ có vị đồng môn đó, vì ngóng trông có thể được Quận chủ thưởng thức nên không tới thôn Đào Hoa.
Huyện lệnh nghe vậy thì thở dài một hơi nói: "Gần đây lưu dân có gần hai ngàn người, ta xem con số này sẽ còn tăng lên, tiếp tục như vậy hơn chục ngàn người cũng không phải vấn đề xa xôi."
Huyện của bọn họ còn đỡ, cũng chỉ có mấy ngàn người tiến vào, còn ở chỗ kinh thành chắc có lẽ phải hơn mười, hai mươi ngàn lưu dân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận