Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 92:
Lần trước Trần tú tài đi theo người Triệu gia vào thư phòng, cũng thoáng nhìn qua quyển "Hoàng tử bé" phiên bản tiếng Anh của Tiêu Thính Vân, ký tự trên đó có chút tương tự, chỉ là phía trên còn có vài chấm đen hoặc là vài nét vạch, giống như những gì hắn nhìn thấy trong từ điển, nhưng hắn đến nay cũng không biết vì sao lại có những thứ này.
Triệu Hi cười nói: "Đây là ghép âm, học ghép âm là có thể tự tra được những chữ độc lập, rất thuận tiện cho người mới bắt đầu học chữ Hán."
Khẩu âm của người ở triều Thiên Khải không khác bọn họ nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ hơi khác một chút, cho nên việc ghép âm vẫn dùng được. Nếu khẩu âm chênh lệch quá lớn, thì lúc xuyên qua triều Thiên Khải bọn họ đã không thể nào cùng người dân ở thôn Đào Hoa nói chuyện.
Bốn thư sinh vây quanh cùng một chỗ nghiên cứu cân nhắc, mắt càng ngày càng sáng , đây quả là biện pháp tốt! Phương pháp bọn họ đang sử dụng hiện tại là phương pháp chú âm đảo ngược, lấy hai âm cùng vần điệu ghép thành một chữ, phương pháp này mặc dù tốt nhưng có một tác hại, nếu không biết cả hai chữ ấy liền không thể đọc được, đối với người mới học thì không tốt, nhưng ghép âm thì lại khác.
Trần tú tài hai mắt phát sáng, Hi Hi tiên nhân trước đó vài ngày có tặng hắn một quyển Giản Phồn thể để đối chiếu với từ điển, lúc trước hắn mỗi lần muốn tra từ điển đều sẽ phải tìm từ nét bút, nhưng nếu học ghép âm có lẽ hắn sẽ không cần khổ như vậy nữa, học được ghép âm tra từ điển liền dễ dàng hơn nhiều rồi, việc này so với cùng hài tử bắt đầu học cũng không khác nhau lắm.
Tốt lắm!
Triệu Hi nói: "Đây là tài liệu học tập của bọn họ, ta cũng đang chờ xưởng sản xuất giấy cung cấp, nếu được cho phép ta sẽ một cái thư viện cạnh lớp học của thôn, nó sẽ dùng để cất giữ sách vở, có thể mượn có thời hạn về để học."
Bốn người nghe vậy đôi mắt có chút ướt, khi còn bé nếu bọn họ muốn đọc sách đều rất gian khổ, vì thế khát khao được đọc sách lại khó càng thêm khó, thường phải chịu đựng sự sỉ nhục để mượn được sách ở thư viện của các thế gia. Nếu bọn họ sinh muộn 20 năm, có lẽ cũng sẽ được tiên nhân giúp đỡ, còn có thể đọc được nhiều sách.
Triệu Hi nhìn sách giáo khoa trong tay, tram ngâm một lát nói: "Các ngươi sau này sẽ là phu tử, mà nội dung trong những tài liệu này có rất nhiều thứ không phù hợp với phong tục của triều Thiên Khải các ngươi, vì thế nhớ phải lựa chọn nội dung để dạy, không thể rập khuôn cứng nhắc, lúc rảnh rỗi ta cũng sẽ đến giúp các ngươi dạy học.
Trong sách giáo khoa này có rất nhiều hình ảnh minh họa, những cô nương mặc váy ngắn, nam hài để tóc ngắn ở triều đại này chắc chắn sẽ không được chấp nhận, cho nên những phu tử trẻ tuổi mới nhậm chức này cũng không thể cứ thế mà dạy bọn trẻ được.
Bốn người đều đồng ý, ở tiên giới có lẽ cùng thế tục bọn họ có chút khác nhau. Trần tú tài lau nước mắt, nói: "Tiên nhân, ta dẫn ba vị bằng hữu đi an bài phòng ở trước."
Nơi ba người này ở chính là nhà của hộ gia đình đã chết vì dịch bệnh ở thôn Đào Hoa năm trước, phòng trống không người ở, trước khi bọn họ đến thôn dân dựa theo hướng dẫn của Triệu Ngôn đã tiêu độc quét dọn toàn bộ, phòng ở mặc dù đơn sơ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Ba thư sinh này cũng đều là hài tử nghèo khổ, tất nhiên là không ngại những thứ này, dỡ bao quần áo xuống bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Mấy ngày nay Triệu Húc thích đi săn thú trong núi, hắn không trực tiếp giết chết, mà là mang những động vật còn sống về cho mẫu thân Vương Tuyết Cầm nuôi. Hôm nay, hắn lại bắt được vài con thỏ nhỏ đáng yêu, chuẩn bị nuôi nhốt, đợi chúng lớn sẽ đem đi làm đầu thỏ cay.
Triệu Húc đầu đây mồ hôi đi vào biệt thự, cũng không quan tâm Triệu Hi ngồi ở trên bàn ăn đang xem cái gì, hắn trực tiếp đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một que kem, xé bỏ bao bì cắn một ngụm liền hết hơn nửa cây, sự mát mẻ tản ra trong miệng, hắn hô lên một tiếng sảng khoái, lúc này mới đi ra nhìn Triệu Hi hỏi: "Hi Hi làm gì đấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận