Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 83:
"Đây là mì ăn liên, xé gói gia vị bên trong ra, đổ vào nước nóng ngâm ba phút, ừm... đếm đến một trăm tám mươi là được rồi." Triệu Hi nhận lấy nồi nước nóng thôn dân đưa tới, làm mẫu cho họ.
Vương Linh Nhi nhìn tô mì ăn liền trước mặt, thấy cái bánh bột ngô khô quắt kia trong khoảnh khắc hóa thành một tô mì thơm nức mũi, sợi mì càng hiện ra vàng óng ánh uốn lượn, thán phục nói: "Thần vật!"
Hương vị càng tuyệt vời, Vương Linh Nhi nhịn không được uống hơn phân nửa nước mì, không khống chế được ợ một cái, có chút thỏa mãn hỏi: "Tiên nhân, không biết đây là vật gì?"
Triệu Hi: "Mì bò kho của Khang Sư Phụ."
Hai người kinh hãi: "Bò???" Ở triều Thiên Khải ăn thịt bò là phạm pháp al
Triệu Hi không để bụng, đem vỏ mì gói chất đống ở một bên, ti mỉ chỉ cho Vương Linh Nhi chi tiết chuyện bán giấy bán sách, cũng đồng ý đến lúc đó báo cho nàng giá bán sỉ.
Trời đã hơi muộn, Chu Nguyên mới đưa Vương Linh Nhi vê. Vương cô nương đột nhiên vén rèm xe, ghé vào cửa sổ xe gọi hắn lại, Chu Nguyên không đợi nàng nói liền tự mình mở miệng: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Chuyện chúng ta hôm nay ăn thịt bò ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết."
"Không phải,' Vương Linh Nhi dùng rèm che mặt, dừng một chút mới mở miệng,Ta là muốn hỏi, Chu công tử khi nào tới Vương gia cầu hôn ta?"
Chu Nguyên ngây người tại chỗ, sau đó bật cười ngây ngô.
Hai ngày nay Chu lão viên ngoại ngủ không ngon giấc, cứ luôn lo lắng tôn tử nhà mình bị Vương gia từ hôn. Nghe nói tiểu súc sinh kia ở viết một bài "Vịnh Trư" ở Thi Hội Đào Nguyên, thành trò cười cho toàn bộ huyện Đào Nguyên, ai biết hôn sự này này thật đúng là thành, cũng không biết vị đích thứ nữ kia của Vương gia có phải bị mù hay không.
Chu lão viên ngoại sợ trong đó có biến số, mấy ngày gần đây tìm một ngày lành, chuẩn bị lễ vật đi Vương gia nạp thái, đem hôn sự đính xuống trước đã. Đến khi vô ý nghe thấy người Vương gia nhỏ giọng nói đến chuyện làm ăn ly kinh phản đạo của Vương Linh Nhi, Chu lão viên ngoại mới hiểu ra:
Khó trách hai đứa nhỏ này ở Đào Nguyên Thi Hội nhìn trúng nhau, nguyên lai một người nuôi heo, một người bán sách, tuyệt!
Có Vương Linh Nhi tham gia, nàng phái mấy người biết chữ đến hỗ trợ in chữ rời, đẩy nhanh tiến độ in sách. Vương Linh Nhi mở một cửa hàng bán giấy cùng sách vở ở trấn Đào Nguyên, ngắn ngủi mấy ngày giấy trúc Đào Nguyên liền cháy hàng, toàn bộ học trò của huyện Đào Nguyên đều tranh nhau mua, coi có thể sử dụng giấy trúc Đào Nguyên là kiêu ngạo.
Triệu Hi kết luận, không quá một năm, giấy trúc sẽ truyền khắp toàn bộ triều Thiên Khải. Mấy ngày gần đây đã có thương nhân huyện khác ngửi thấy mùi tiền tìm đến, hỏi có thể hợp tác hay không, bọn họ có thể bán sách vở cùng giấy trúc tới những nơi giàu có và đông đúc như kinh thành, Giang Nam, bên kia người đọc sách càng nhiều, tuyệt đối có lợi.
Triệu Hi không định bán giấy cả đời, cũng không có ý định chiếm cả hai ngành nghề làm giấy và in ấn, Triệu gia chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, để cuộc sống tương lai dễ chịu một chút, trong tay mình có chút tiên mà thôi.
Mấy ngày nay Triệu Hi thích nhất là đếm bạc. Triều Thiên Khải còn chưa có tiền giấy, tới tay tất cả đều là vàng bạc. Trừ tiền vốn của xưởng sản xuất giấy, cùng tiền lương của các thôn dân, mới ngắn ngủi mấy ngày bọn ho đã kiếm được gần 200 lượng bạc!
Phòng bảo hiểm còn chưa mở khóa, Triệu Hi vui vẻ giấu vàng bạc ở đáy giường, sau đó mới xuống lầu dùng cơm.
Hôm nay đến phiên Triệu Ngôn nấu cơm, Triệu Hi nếm một ngụm canh nói: "Đại ca, có phải cho hơi ít muối không? Hơi bị nhạt a."
Triệu Ngôn bất đắc dĩ: "Hết muối rồi."
Lời này làm cho không khí trên bàn ăn trở nên lạnh lẽo, thiếu cái gì cũng không thể thiếu muối. Con người nếu không ăn muối sẽ không còn sức lực, nhưng muối ở triều Thiên Khải càng có vấn đề, không chỉ hạt muối thô to, còn mang theo vị đắng, cho nên lần trước hai cha con đi chợ không mua được muối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận