Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 149:

Chuong 149:Chuong 149:
Hơn nữa câu chuyện về chăn bông của các tiên nhân, trong thành mới càng truyền lại càng trở nên thái quá, có người còn nói Vương Đại Trụ trở về thử đắp chăn bông một chút, đều bị nóng đến hôn mê bất tỉnh. Dân chúng đều là những người đã từng trải qua những đêm đông giá rét vô cùng khổ sở, cho nên biết được bị đông cứng bởi gió lạnh có bao nhiêu khó chịu.
Lần này dân chúng trong thành đều mang tiền đến xưởng bông, xếp hàng đặt cọc.
Hai ngày sau, Hoàng Khánh Quốc, cha của Hoàng Hiên, cũng mang theo số bông còn lại trở về, xưởng bông cân nhắc nếu có nhiều thì có thể chế thành áo bông dùng để chống lạnh.
Đến sang năm, có thể thử đi về phía tây Thục địa xem thử, dựa theo địa lý mà nói, phía tây Thục địa hẳn là sẽ có nông trường.
Ai cũng biết người thảo nguyên vừa biết nuôi dê lại còn có thể trồng ra bông chất lượng cao trên diện tích lớn, nhưng dù sao bên kia cũng cách bọn họ quá xa, vì thế không thể bỏ gần lấy xa. Đến lúc đó xem có thể thương lượng được với nông trường phía tây Thục địa hay không, trước sẽ thu mua lông cừu, như vậy mùa đông sang năm dân chúng cũng sẽ thoải mái hơn không ít.
Hoàng Hiên kiểm tra một lượt thân thể của phụ thân, phát hiện khóe miệng Hoàng Khánh Quốc có một vết máu, liền vội vàng truy hỏi: "Cha, khóe miệng người làm sao vậy?"
Hoàng Khánh Quốc khoát tay, bất lực nói: "Còn có thể thế nào? Trên đường trở về, ta gặp phải đám quân phản nghịch kia!"
Hoàng Hiên bị dọa sợ không nhẹ, vội cầu xin Triệu Ngôn kiểm tra cho Hoàng Khánh Quốc, Triệu Ngôn phát hiện chỉ là vết thương ngoài da, còn lại không có vấn đề gì cả.
Hoàng Khánh Quốc nói: "Tiên nhân, lúc ta trở về gặp phải đám quân phản nghịch kia, những người đó còn tưởng rằng ta vận chuyển chút lương thực nên thiếu chút nữa đã giết chúng ta, nhưng vừa nhìn thấy là bông, không thể ăn cũng không thể uống, liền từ bỏ."
Đám quân phản nghịch kia rất không nói đạo lý, nếu hắn là địa chủ, vậy khẳng định bọn chúng liền một đao chém chết hắn, nhưng nhìn thấy Hoàng Khánh Quốc là một thương nhân. Mà thương nhân triều Thiên Khải còn thảm hại hơn, địa vị ở dưới đáy, so với nông dân còn không bằng, bị mọi người dè bỉu khắp nơi. Vì thế liền thả hắn. Hoàng Khánh Quốc may mắn nhặt được một mạng, nhanh chóng trở về huyện Đào Nguyên.
Hoàng Khánh Quốc gật đầu: "Đúng vậy, ta vừa vặn gặp phải trên con đường nhất định phải đi vào Thục địa. Nhưng ta thấy bọn họ hẳn sẽ không vào Thục địa mới đúng, Thục địa từ trước đến nay dễ thủ khó công, hẳn sẽ không nghĩ đến chuyện tiến vào đi?"
Triệu Húc tuy gật đầu, nhưng trong lòng lại không hoàn toàn yên tâm. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu không may, đám nghịch quân kia không tìm được chỗ nào tốt, nhất quyết phải chạy đến huyện Đào Nguyên tìm đường chết, sao có thể bó tay chịu trói?
Cha mẹ hắn, còn có ca ca muội muội, còn có những thứ thật vất vả mới có thể tạo ra ở thành mới đều được tụ tập ở đây.
Triệu Húc âm thầm suy nghĩ, liền tăng thêm 5km chạy bộ cho tư quân, để bọn họ tập luyện cho tốt!
Lý Hiếu Tri là duyện sử của thành mới, quan hệ với bên ngoài rộng hơn bọn họ, mỗi lần Lý Hiếu Tri nhận được tin tức sẽ lập tức thông báo cho bọn họ.
Triệu Hi nghe nói đám nghịch quân kia đánh một vòng rồi lại rời đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Không đến vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn chiến tranh xảy ra, cho dù cổ đại chỉ đánh nhau bằng vũ khí lạnh, những nông dân kia dù có chất phác đến mấy, cũng sẽ phải đứng lên mà chém giết.
Lý Hiếu Tri lại nói: "Tiên nhân, cuối thu thành mới của chúng ta lại thu được một lượng lớn lương thực, ý của huyện lệnh Đào Nguyên là lúc này nên mua chút giống tốt về, đợi đến đầu xuân sang năm là có thể gieo trồng.
Huyện lệnh Đào Nguyên lần này bị dọa không nhẹ, lần trước chỉ nghe nói thôn Đào Hoa có tiên thực, nhưng rốt cuộc cũng chưa từng đi xem qua, đến lúc thu hoạch hắn tự mình đi xem, lại sợ tới mức ngã vào trong ruộng. Đây quả đúng là lương thực cao sản rồi! Tiên nhân không lừa hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận