Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 998: Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng dọa ta muội muội! (length: 4170)

Vốn dĩ Giang Hải bọn họ nghĩ hè đến sẽ đi Hạ thành phố tìm Trương Khang chơi, vì không hiểu cảm giác nguy cơ, trực tiếp bị đại lão hủy bỏ kế hoạch!
"Có cái thời gian đó, không bằng ở nhà học nhiều hơn!" Đây là lời của đại lão!
Thực tế, chính là để Tôn Khinh trông trẻ con!
"Tới đây tới đây ngồi xuống, ca ca kể chuyện cho ngươi nghe..." Giang Hải trải cái đệm ra sân, trên đệm bày đầy sách, chọn sách gì đều do tới tới.
Trắng trắng mềm mềm, mềm mại như một cục bột nhỏ, em bé nhỏ ngồi trấn giữa.
Bàn tay nhỏ xíu chỉ một cái.
Giang Hải rất phối hợp nói: "Là cái này à~"
Sau đó Giang Hải liền bắt đầu lải nhải, hoàn toàn đáp một câu một lời, người thần kinh hát cho người điên nghe, mặc kệ có hiểu hay không, dù sao ai cũng không chê ai!
"Đại Hải, ngươi xem xem ta mang gì tới cho ngươi này ~" Điền Chí Minh 'bang lang' một tiếng đẩy cửa bước vào.
Hai mắt Giang Hải, lập tức trợn lên.
"Ngươi nhỏ tiếng thôi, đừng dọa muội muội ta!"
Điền Chí Minh một mặt khoa trương ôm ngực: "Ta dọa nó? Nó dọa ta ấy chứ? Vừa nãy ta vào cửa, nó còn trừng ta."
Giang Hải tất nhiên không tin: "Ngươi toàn nói bừa, muội muội ta mới bao nhiêu tuổi!"
Cao Tráng ba người lần lượt vào cửa.
"Thật đó, lần trước muội muội ngươi cũng trừng ta, ta nói với ngươi rồi mà ngươi có tin đâu!"
Giang Hải: "Làm ta tin á, trừ phi để ta thấy heo mẹ leo cây!"
Mới có mấy tuổi đầu chứ, làm mấy đứa này nói nhanh thành Tôn hầu tử thành tinh luôn rồi!
"Khinh Khinh tỷ đâu?" Lâm Hữu hỏi một câu.
Giang Hải chỉ vào trong phòng: "Nhỏ tiếng một chút, trong phòng không biết chơi trò gì đó, bang bang bang!"
Lý Đại Bằng lười biếng nói: "Hôm nay mụ ta đi ăn tiệc, nhà các ngươi ai đi không?"
Giang Hải: "Nhà ta không ai đi, bà ngoại ta đi viết tiền mừng!"
Lời còn chưa dứt, Vương Thiết Lan liền về đến.
"Nhà lão Lý thật keo kiệt đó ~" Vương Thiết Lan thấy một sân đám trẻ lớn bé, cười lấy kẹo từ trong túi ra.
"Ta giành được hai cái, còn bị người ta cào xước cả mu bàn tay. Mẹ nó, đúng là thất đức..."
Cao Tráng vừa thấy tay Vương Thiết Lan đúng là bị cào xước da, vội an ủi: "Cái này của ngươi đã là gì, lần trước mụ ta bảo ta đi đón dâu cho biểu ca, trời ạ, mấy bà lão kia, suýt nữa đuổi ta hai dặm. Ta đều nói không có kẹo bánh, bọn họ đánh chết cũng không tin..."
Vương Thiết Lan không tin: "Trên người ngươi chắc chắn giấu đồ rồi chứ? Không thì người ta có đuổi theo ngươi không tha như vậy sao?"
Cao Tráng vội giải thích: "Ta chỉ mang pháo thôi mà."
Vương Thiết Lan lập tức cười: "Trên người ngươi chắc chắn mang túi rồi!"
Cao Tráng cười nói: "Có chứ, không mang túi thì đựng pháo làm sao?"
Vương Thiết Lan cười hắc hắc: "Người ta chắc chắn tưởng túi ngươi giấu đồ!"
Cao Tráng lập tức cười ra dáng vẻ hùng hục: "Mấy bà lão kia, hận không thể đè ta xuống đất bới sạch. Sau này mà có chuyện cưới xin gì nữa, ta chạy xa được bao nhiêu thì cố chạy, cũng bị dọa thành bóng ma rồi!"
Phụt ~ Tôn Khinh ở trong phòng nghe thấy Cao Tráng khoe mẽ, vội cười chạy ra cửa.
"Mẹ, tay mẹ không sao chứ?"
Vương Thiết Lan vừa nãy chỉ đùa thôi, nghe xong con gái quan tâm, lập tức nói: "Có thể sao được chứ? Lúc mẹ làm việc ấy, xước da còn đau hơn thế này, không phải mấy ngày là khỏi thôi sao. Một chút xíu da này, lát nữa là không sao hết ấy mà!"
Giang Hải: "Bà ngoại, sao bà đi lâu thế?"
Vương Thiết Lan cười giải thích: "Lý Hương Mỹ không phải gả từ nhà mình, mà gả từ nhà chú nó, sau đó đến điểm buôn đồ, nói chung là vòng một vòng lớn ấy. Ta mà không gặp được bà lão ở nhà đối diện thì chắc không biết phải ghi sổ sách ở đâu rồi!"
- Mười chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
Tiếp tục cố gắng vì các tiểu khả ái, các bảo bối nhé!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận