Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 62: Không là khuê nữ, là lão bà! (length: 4190)

Đùa thì đùa, thấy bằng hữu Giang Hoài, Tôn Khinh nhưng là rất thận trọng, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo.
"Lão công, ta quần áo có bị lộn xộn không?" Tôn Khinh kéo đèn ra để Giang Hoài kiểm tra.
Quần áo mặc chỉnh tề, tóc còn hơi rối, người không biết, còn tưởng bọn họ ở trong phòng làm gì đó.
Giang Hoài: "Sửa lại tóc đi."
Tôn Khinh tiện tay quơ quơ hai cái: "Được chưa?"
Giang Hoài chưa từng thấy chỉnh lý là tùy tiện dùng tay cào hai cái, còn càng cào càng rối, làm người càng nghĩ nhiều.
"Làm lại lần nữa đi!" Giang Hoài bất đắc dĩ thở dài.
Tôn Khinh bĩu môi, không tình nguyện cầm lược vừa phàn nàn vừa nói: "Tóc dài quá, lát nữa ta ra phố cắt tóc!"
Giang Hoài nhìn mái tóc đen nhánh, mượt mà rối tung phía sau lưng Tôn Khinh, nhịn không được nhíu mày.
Tóc đẹp như vậy, cắt làm gì.
"Không cần cắt, như vậy là được rồi!"
Tôn Khinh thầm nghĩ, nóng không phải ngươi!
"Được thôi, lão công, có phải ngươi thích ta để tóc dài không?" Tôn Khinh nhanh chóng chia tóc làm hai, tết thành hai búi tròn nhỏ.
Như vậy da đầu thoáng khí, không bị nóng.
Giang Hoài thấy Tôn Khinh ngồi trên ghế nghiêm chỉnh chải tóc, coi như không nghe thấy câu nói kia.
Đợi Tôn Khinh chải xong tóc đi ra phòng, những người bên ngoài nói chuyện đột nhiên như nghẹn lại, không chớp mắt nhìn nàng.
Tôn Khinh vuốt tóc mái trên trán lên, dùng kẹp ghim lại, để lộ vầng trán nhỏ nhắn xinh xắn hoàn mỹ không tì vết, phối với khuôn mặt bầu bĩnh, thêm kiểu tóc búi nhỏ đáng yêu, cả người tỏa ra vẻ đẹp kinh diễm thanh xuân tràn đầy sức sống, khiến những người bên ngoài đều ngây người.
Vương Cường theo bản năng thốt ra: "Anh, khi nào anh sinh được cô con gái vậy?"
Vừa nói xong câu đó, liền cảm thấy lạnh người, quay đầu nhìn lại, Giang Hoài đang nhìn hắn như nhìn người chết.
Hắn nói sai cái gì sao?
Tôn Khinh cười có chút ngại ngùng: "Không phải con gái, là lão bà."
Trời! Đùa nhau chắc? Đây tuyệt đối là câu chuyện hài hước nhất mà bọn họ nghe được năm nay!
Giang Hoài mặt đen lại giới thiệu với Tôn Khinh: "Đây là Vương Cường và Triệu Lượng, người thôn bên."
Tôn Khinh nhíu mày, không ngờ vẫn là người thôn bên cạnh.
"Chào mọi người, mau ngồi xuống, ta đi pha trà cho mọi người!" Tôn Khinh mỉm cười, không chút e ngại.
Vương Cường và Triệu Lượng đều mắt tròn mắt dẹt.
Giang ca đây là cưới tiên nữ sao!
Giang Hoài lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: "Nhớ gọi là tẩu tử."
Vương Cường, Triệu Lượng: "..."
Tôn Khinh lục trong phòng ra lá trà, nàng không thích uống nước trà, vừa rồi cũng không rót cho người nhà. Hiện giờ có khách đến, không thể để người ta uống nước đun sôi để nguội.
Thời này, cho người khác uống nước đun sôi để nguội là rất không tôn trọng người ta.
Pha cho hai người một ấm trà, trong bình nước nóng cũng không còn. Tôn Khinh liếc nhìn Giang Hải, nhận mệnh đi múc nước nấu nước.
Giang Hải: Cảm giác vừa rồi có ai trừng mình, nhưng hắn không có chứng cứ.
Tôn Khinh ở trong sân bận rộn, Vương Cường và Triệu Lượng vẫn hơi ngại ngùng.
Tẩu tử sẽ đối xử tệ với Tiểu Hải sao?
Cảm giác tẩu tử tiên nữ không phải là người như vậy!
Giang Hoài thấy Tôn Khinh một tay nhấc ấm, một tay xách xô nước, trông rất vất vả, im lặng cầm lấy xô nước.
"Để ta, em đi nói chuyện với bọn họ về việc sửa sang đi!"
Tôn Khinh: Vừa vặn, ta cũng nghĩ vậy.
Hôm nay làm việc khác thì không kịp, phá bức tường nối liền sân bên cạnh có thể làm!
Tôn Khinh không nói hai lời dẫn hai người đến chân tường, tìm điểm tựa, bảo hai người đục một cái cửa nhỏ ra.
Vương Cường và Triệu Lượng đã chuẩn bị tâm lý cả một rổ lời nói khoe khoang, không ngờ lại không có đất dụng võ.
Tẩu tử vậy mà là một người làm thật!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận