Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 110: Lão công, ta đầu óc đau ~ (length: 4529)

Giang Hoài xem đầy một đôi, thật lớn dấu gạch chéo, trên trán gân xanh nổi lên.
Tôn Khinh mây trôi nước chảy: "Ta tùy tiện viết hai câu thôi mà, chúng ta những người làm cha làm mẹ này, cũng không thể dập tắt tính tích cực của con cái được!"
Giang Hoài: Ngươi đánh không phải hắn, mà là ta!
Tôn Khinh gạch chéo, lúc đánh cuối cùng, ngay cả chính mình cũng thấy bất ngờ.
"Hảo gia hỏa, thật không dễ dàng, quá khó, có một cái đúng." Tôn Khinh mặt mày hớn hở, như hiến báu vật dâng cho Giang Hoài xem bài đó.
Giang Hoài ra sức xoa trán, bài đó? Sao không đánh số thứ tự một chút?
Tôn Khinh thản nhiên giải thích: "Đều sai hết rồi, lại đánh số thứ tự, nhìn như đang châm chọc ai đó vậy, nên không đánh số!"
Giang Hoài: Không đánh số, là không châm chọc hả?
Tôn Khinh cười đem sách bài tập khép lại, đặt trước mặt Giang Hoài.
Trong lòng âm thầm thở dài cho lão Giang nhà nàng: Hảo gia hỏa, may mà không phải trước khi ăn cơm đưa cho nàng xem, bằng không cơm chắc cũng không nuốt nổi mất!
Giang Tiểu Hải đồng học, không hổ là ngươi!
Giang Hoài vừa rồi không nói một lời đem sách bài tập lấy tới, bây giờ lại không nói một lời mang sách bài tập về. Về đến nhà, im thin thít, thu bát đũa đi rửa.
Tôn Khinh nhìn bóng lưng như bị đả kích của hắn, liền nảy sinh ý muốn an ủi chuyên nghiệp.
"Lão công, Giang Hải học kém, không phải lỗi của ngươi! Tại nó ham chơi thôi, đợi nó về, anh cứ từ từ nói với nó, đừng đánh con nha!"
Tay Giang Hoài khựng lại, yên lặng ưỡn thẳng lưng.
"Sao nàng lại hiểu những điều này?"
Tôn Khinh cuối cùng cũng nghe thấy câu hỏi, trong lòng kích động như reo hò: Tới rồi tới rồi~ Lời nói ra khỏi miệng lại hết sức khiêm tốn: "Đầu óc ta linh!"
Khóe miệng Giang Hoài giật giật, tâm niệm vừa động, như vô tình hỏi ý kiến, hỏi: "Nàng có muốn tiếp tục đi học không?"
Tôn Khinh như mèo bị giẫm phải đuôi, mặt mày mâu thuẫn lắc đầu: "Không muốn."
Ánh mắt Giang Hoài trầm tĩnh: "Nàng thông minh như vậy, nếu nghiêm túc học tập, nhất định sẽ thi đỗ đại học tốt."
Tôn Khinh không dễ dàng bị dụ vậy đâu, trực tiếp đặt câu hỏi: "Thi lên đại học, sau đó thì sao?"
Giang Hoài: Sau đó sẽ có một cuộc đời khác, ít nhất sẽ không như hiện tại.
Tôn Khinh không chút nghĩ ngợi bắt đầu phân tích cho Giang Hoài nghe: "Học giỏi, vào một trường đại học tốt, sau đó kiếm việc làm, sinh con rồi chăm con?"
Giang Hoài quay lưng về phía Tôn Khinh, động tác rửa bát trong tay đều ngừng, không nói một lời.
Tôn Khinh đứng dậy, mấy bước chạy đến bên cạnh Giang Hoài, mặt mày chân thành, đôi mắt như nước long lanh, không chớp mắt nhìn người đang mờ ảo dưới ánh đèn, lo lắng mở miệng.
"Lão công, anh không phải không muốn nuôi em đấy chứ?"
Giang Hoài ngẩn ra, tay lại bắt đầu cử động, tiếp tục rửa bát.
"Không có."
Tôn Khinh nhìn chằm chằm Giang Hoài, thấy biểu cảm của hắn từ đầu đến cuối không hề thay đổi, mới thở phào một hơi.
"Hù chết bé rồi!"
Nguy cơ bị hóa giải, Tôn Khinh vui vẻ quay về chỗ ngồi, tiếp tục húp canh ngân nhĩ! Miệng vừa nhai ngân nhĩ mềm mềm nhiều chất lỏng, vừa nói: "Em lười không muốn đi làm, học đại học hay không cũng vậy. Kết hôn cũng rồi, lão công, con cái đều có, em đã dẫn trước so với đám người cùng lứa mấy chục năm, vượt đường tắt rồi, đi trước thực hiện lý tưởng nhân sinh. Cuộc sống bây giờ, em quá hài lòng, còn tìm tai họa làm gì?"
Giang Hoài: Lần đầu nghe thấy có người coi việc học thành tìm tai họa? Nàng thật sự ghét học đến vậy sao?
Tôn Khinh nói xong yên lặng đảo mắt: Chị đây ở một thế giới khác, sớm đã đạt tới đỉnh cao nhân sinh mà anh nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, nàng bị choáng mới nghĩ đến lại đi một lần nữa!
Rốt cuộc, ngày nào cũng vác cúp thưởng về nhà cũng khá mệt!
Ánh mắt Giang Hoài hội tụ thành hai luồng sáng: "Có thể giúp một tay được không?"
Tôn Khinh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay: "Không thể."
Giang Hoài suýt bật cười: "Nàng còn chưa nghe là việc gì, đã nói không thể?"
Tôn Khinh: Anh à, em không cần động não cũng biết anh định nói gì.
Một giây sau, trực tiếp suy yếu ôm ngực: "Lão công, đầu em đau ~~"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận