Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 489: Ta đối tượng gan nhi tiểu! (length: 4391)

Đối diện lão thái thái vừa sáng sớm đã tới tìm Tôn Khinh.
"Phòng ở tìm đến mấy chỗ, một chỗ là đối diện nhà ta, một con đường lớn rộng, cái nhà đó người nhà sự việc quá nhiều, có thể không thuê thì không thuê!" Lão thái thái vừa khoát tay vừa bĩu môi, có thể thấy cái nhà rộng lớn kia rốt cuộc khiến bà ta khó chịu đến mức nào.
"Lại có một chỗ là cách chỗ này xa một chút, ở khu trường học bên chỗ nhà Lưu Đình Phương, nhà đó người tính tình rất tốt, nhưng mà chỗ trường học thì lại quá ồn!" Còn chưa đợi Tôn Khinh nói gì, lão thái thái đã tự mình chọn tới chọn lui hết cả lên rồi.
Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện ở gần trường học, nếu là đặt vào sau này, có thể thuê được phòng ở khu trường học thực sự là mơ ước của mọi bậc phụ huynh. Bây giờ lại thành chỗ bị lão thái thái ghét bỏ trong miệng, đúng là phong thủy luân chuyển mà!
Lão thái thái nói đến chuyện phòng ở, hai mắt phát sáng: "Còn có một chỗ, cách chỗ chúng ta có hơi xa, ở đường cái hạt vừng, cái phòng ở đó thì ngược lại khá tốt, nhà riêng sân riêng, còn là phòng mới xây, có điều không được may mắn cho lắm."
Tôn Khinh hiếu kỳ hỏi: "Sao lại không may mắn?"
Lão thái thái bĩu môi nói: "Chết người rồi thôi!"
Tôn Khinh chuyện này thì không mấy để ý, nói trắng ra thì, nhà cũ nào mà chẳng có người chết.
Chưa đợi Tôn Khinh lên tiếng, lão thái thái lại thần thần thao thao nói: "Nhà đó chết không phải người già, là người trẻ."
Trong lời nói của lão thái thái có ẩn ý, tuy không nói rõ, nhưng nhìn cái ánh mắt kia, nàng đã hiểu.
Người trẻ chết chắc chắn có gì mờ ám!
Nhà như vậy, tuyệt đối không thể thuê!
"Đại nương, vất vả cho người quá rồi, ăn trái mận này đi, giải khát!" Nàng tiện tay cầm một quả mận rửa từ hôm qua trong mâm trái cây nhét vào tay lão thái thái.
"Vất vả gì đâu, chỉ là vài câu nói thôi mà!" Lão thái thái cũng không khách sáo, cắn một cái, mặt già trong nháy mắt nhăn thành hoa cúc.
"Sao mà chua thế?" Lão thái thái cười nói.
Tôn Khinh nghĩ thầm trong lòng, nếu không chua, thì có thể còn dư sao?
"Mận không chua thì cái gì chua? Cái thứ này trẻ con thích ăn, lát nữa ngươi về thì mang mấy quả cho bọn trẻ trong nhà!"
Lão thái thái nghe nói trẻ con thích ăn, cũng không từ chối, cười ha ha cùng Tôn Khinh nói, hôm nay bà ta sẽ đi xa một chút hỏi thăm xem sao!
Tôn Khinh vội vàng nói mấy lời khách sáo: "Đại nương, trời nóng lắm, người cũng đừng để bị nóng, lúc nào nghe tin được cũng được, không vội đâu!"
Trong sân còn có người đang làm việc, lão thái thái cũng không nói gì thêm với Tôn Khinh, một tay cầm một quả mận to, cười ha ha đi mất.
Tôn Khinh vừa đưa lão thái thái ra ngoài, bang lang một tiếng, lại một cái bát lớn vỡ tan trên mặt đất.
Giang Anh liền như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, co cẳng bỏ chạy, trên mặt đất lăn đầy mấy viên thuốc tròn vo!
Lão thái thái lập tức đau lòng lẩm bẩm: "Sao lại rơi xuống đất hết rồi, đừng có giẫm lên!" Vừa nói vừa vội vàng nhét mận vào túi, quay người bắt đầu nhặt.
Không thể để lão thái thái một mình nhặt được, Tôn Khinh vội vàng giúp một tay, vừa nhặt, vừa cùng lão thái thái tâm sự chuyện Giang Anh.
Nửa thật nửa giả, không kể hết.
"Đại nương, nó là đứa trẻ đáng thương, đều là do mẹ kế của đối tượng ta hại, vừa nhìn thấy người là sợ trốn ngay!" Tôn Khinh vẻ mặt đau lòng, lại thở dài lại lắc đầu nói.
Lão thái thái nghe xong, lập tức đồng cảm.
"Con ruột còn thế này, thì nói gì Tiểu Giang là con riêng. Không ngờ Tiểu Giang mặt lạnh tanh, nhưng lại tốt bụng như vậy."
Tôn Khinh trong lòng cười thầm, miệng thì lại nói: "Ta cũng chỉ thấy Giang Hoài nhà ta có tâm tốt, mới gả cho hắn. Chứ đừng thấy hắn thường ngày mặt lạnh tanh, trong bụng, thì gan lại bé tí ti à!"
Lão thái thái mắt lập tức sáng lên, còn có chuyện này sao?
Tôn Khinh liếc trái một chút nhìn phải một chút, thấp giọng nói: "Giang Hoài nhà ta, nhìn thấy chuột thôi cũng có thể bị dọa đến đứng im. Ta nói với người thôi, chứ đừng có nói với ai khác nhé! Nếu người khác biết một đại lão bản như hắn lại nhát gan thế này, thì còn ai nể nang gì nữa!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận