Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 755: Ngươi trước kia cũng không tùy tiện a? (length: 4074)

Tôn Khinh có chút không vui, nàng không nói gì nhiều, mấy người lại nặng nề mới tiếp tục đề tài vừa rồi.
Buổi tối bảy giờ, Giang Hoài gọi điện thoại đến.
"Lão công, ta hôm nay rất ngoan a!" Tôn Khinh ngay lập tức nịnh nọt.
Giang Hoài: "Tống Thanh nhờ ta cảm ơn ngươi!"
Tôn Khinh nửa điểm xấu hổ cũng không có, mỉm cười: "Không có gì!"
Câu trả lời này ngược lại làm cho Giang Hoài không biết nên nói gì.
"Ngươi ngoan ngoãn một chút, ta sẽ mau về."
Tôn Khinh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, lão công!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của Giang Hoài: "Ngươi nhất định phải ngoan ~"
Tôn Khinh giọng điệu ngây thơ: "Cái gì? Bảo ta nói với Giang Hải ngoan? Lão công, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho hắn ngoan ngoãn!"
Giang Hoài: "... "
Hắn vẫn là nói chuyện công việc đi!
...
Dạo gần đây Giang Hải rất phiền não, rõ ràng hắn đã cố sống cố chết học, vì sao vẫn không có tác dụng gì?
Không đúng, có tác dụng!
Càng học càng thụt lùi.
Lần thi gần nhất, cả lớp năm mươi lăm người, hắn xếp thứ mười lăm từ dưới lên, tức là thứ bốn mươi từ trên xuống!
Cũng có chút đáng an ủi, Điền Chí Minh bọn họ bốn người, vẫn như cũ là bốn người cuối sổ.
Theo phương diện này mà nói, hắn vẫn có tiến bộ!
Vừa tiễn Điền Chí Minh bốn người xong, Giang Hải liền nằm liệt trên bàn trong viện.
Hắn không học nữa!
"Đại Hải, sao không đi ngủ trưa đi?" Vương Thiết Lan ngủ một giấc, tỉnh dậy đi vệ sinh.
Giang Hải buồn bã nói: "Bà ngoại, ta mệt!"
Vương Thiết Lan nghe Giang Hải nói vậy, lập tức an ủi: "Mệt thì nghỉ ngơi, sức khỏe là quan trọng."
Giang Hải lẩm bẩm: "Ta muốn thi đại học Hạ thành phố."
Vương Thiết Lan nghe xong chuyện thi đại học, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được lời an ủi nào.
"Đại Hải, có đôi khi con người ta phải chấp nhận số mệnh!" Vương Thiết Lan khó khăn lắm mới thốt ra một câu.
Giang Hải không chịu: "Trước đây ta thi tùy tiện cũng được mười mấy hạng, giờ chăm chỉ học hành, lại còn xếp từ dưới đếm lên, bà ngoại, bà phân tích hộ con xem, là sao thế?"
Vương Thiết Lan không chút nghĩ ngợi nói: "Trước kia ngươi cũng đâu có tùy tiện?"
Giang Hải: "... "
Vương Thiết Lan: "Ngươi quên vừa viết bài vừa chửi rủa ông thầy độc mồm độc miệng à?"
Giang Hải mệt như bùn, trong nháy mắt phấn chấn.
Đúng rồi, sao hắn lại quên mất lão sư độc mồm độc miệng kia chứ?
Hắn phải nhanh chóng gọi điện cho ba hắn mới được!
...
Tôn Khinh vòng vo một hồi, muốn người đầu dây bên kia gọi mình bảo bối. Đại lão chính là không chịu mắc bẫy.
Cáo già mà!
"Bảo bối, gọi một tiếng thôi mà, có chết ai đâu? Ta mặc kệ, ngươi mà không gọi, ta không tắt điện thoại!"
Giang Hoài đột nhiên đổi giọng.
"Nếu ta gọi, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không?"
Tôn Khinh trừng mắt, đại lão xem nàng như cá đang bị nhử ư?
Nói một hồi, thì ra là để gài bẫy.
Cho rằng nàng ngốc mà dễ dụ thế sao?
"Không thể!" Nàng nhanh chóng dứt khoát trả lời.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây mới nói: "Ta mua cho ngươi cái túi?"
Tôn Khinh mắt cũng không chớp nói: "Không cần, tự ta sẽ mua."
Giang Hoài lại im lặng hai giây: "Máy nhắn tin có muốn không?"
Đây là sản phẩm điện tử mới nhất, có thể nhắn gửi tin nhắn.
Tôn Khinh mắt cũng không hề chớp nói: "Không cần." Nàng có cả một đống smartphone rồi, ai thèm cái đồ cổ đó chứ!
Giang Hoài hít sâu một hơi, quyết định nói thật.
"Giang Hải muốn để ngươi tiếp tục giúp hắn làm bài tập."
Tôn Khinh giọng điệu như kiểu biết tỏng rồi nói: "Hắn nghĩ hay thật đấy. Trước chửi ta đã miệng thế cơ mà, bây giờ thành tích đi xuống, mới nhớ tới ta, ta nào phải loại dễ tính đâu?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận