Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 221: Ngẫu mua giới! (length: 4295)

Vương Hướng Võ cầm tiền cảm thấy có chút nóng tay, liếc nhìn vợ đang che mặt, lại liếc nhìn Tôn Khinh.
"Khinh Nhi, tiền ta nhận rồi à?"
Tôn Khinh liếc hắn một cái: "Nghĩ cũng hay đấy, tiền nằm viện đâu ra?"
Vương Hướng Võ: "... "
Tôn Khinh nhìn nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt khoa trương, không dám tin nói: "Hai nhà các ngươi chẳng lẽ đều không nghĩ tới tiền nằm viện à?"
Vương Hướng Võ mắt trông mong nhìn Tôn Khinh: Cảm giác biểu muội là vị cứu tinh, nhất định có thể giúp hắn!
Tôn Khinh vẻ mặt ghét bỏ đạp Vương Hướng Võ một chân: "Ngươi không phải rất giỏi nhịn à, lại còn biết đánh nhau với người?"
Vương Hướng Võ giật giật môi, nhưng chẳng hề nói được một câu nào.
"Chị, chị mau thông minh lên, nghĩ cách cho anh trai em đi?" Dù trong lòng oán trách, Vương Hướng Văn vẫn hy vọng anh mình tốt.
Tôn Khinh hết đạp người này đến đạp người kia: "Cái chuyện lộn xộn của nhà các người, đổi người khác, ta còn chẳng muốn quan tâm!"
Ánh mắt đảo một vòng, quét đến ông bà cậu.
"Tiền viện phí vẫn là do ông bà cậu đưa ra đi, ai bảo con trai các người kiếm được bao nhiêu tiền đều đưa cho các người? Vương Hướng Võ là con trai của các người, các người muốn sau này hắn tiếp tục hiếu thuận các người, thì móc tiền ra đi!"
Lưu Lan nghe xong, không chút suy nghĩ nói: "Lý Hảo là con gái nhà họ Lý, con gái nhà họ nhập viện, thì nhà họ phải đưa tiền chứ!"
Nhà họ Lý nghe xong không chịu, vừa muốn la lên, Tôn Khinh nhanh tay xua tay, nhà họ Lý lập tức im bặt.
"Đúng đấy, các ngươi còn chưa đủ giác, ngộ. Muốn nhà họ Lý bỏ tiền cũng được, sau này tiền con trai các người kiếm được đều là của nhà họ Lý. Hai vợ chồng họ cũng phải lo cho nhà họ Lý hai người dưỡng lão và ma chay!"
Lưu Lan gào lên: "Không được!"
Tôn Khinh còn lớn giọng quát lại: "Cứ làm như vậy!"
Một tiếng quát liền làm Lưu Lan choáng váng, không dám nói gì.
Đưa tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần mười hai giờ.
Tôn Khinh quay đầu nhìn Vương Hướng Võ một cái, tầm mắt dừng ở bàn tay nắm chặt của hắn, một bước đi đến móc tiền ra, từ bên trong cố sức móc ra mười đồng.
"Số tiền này coi như hai vợ chồng các người mời ta ăn cơm trưa!"
Nói xong, quay đầu bước ra ngoài.
Vương Hướng Văn không nói hai lời, vội đuổi theo ra ngoài.
Người trong phòng bệnh, mắt lớn trừng mắt nhỏ, một hồi lâu không ai lên tiếng.
Tôn Khinh chân trước vừa ra khỏi phòng, chân sau mắt suýt chút rơi xuống đất.
"Lão ~ lão công à, sao ngươi lại ở đây?"
Lại quét mắt sang bên cạnh, trời ạ, còn có Trương Quân và Tiết Linh!
Ta ơi cái ông trời ơi, đây là cái vận chó gì vậy!
"Các ngươi vừa tới à?" Tôn Khinh nói xong, tầm mắt lơ đãng quét đến ống quần của Giang Hoài, lập tức mắt cô cứng lại.
Ai vậy? Dám rình mò thân thân lão công của nàng, người sáng mắt vừa nhìn liền thấy, trên ống quần kia là hai dấu chân?
Trong đầu lóe lên một khả năng Gây sự vô cớ!
"Ăn cơm không, cùng nhau đi ăn cơm nha?" Tôn Khinh cười một cách dịu dàng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác gặp phải đồng đội heo!
"Chị, em đã sớm muốn nói với chị rồi, vừa nãy chị đạp phía sau thì anh rể đến rồi, chị xem trên quần anh rể có hai dấu chân to kia, chính là do giày chị đạp đấy!"
Tôn Khinh: Tôi cám ơn cậu!
Phốc ~ Trương Quân thực sự không nhịn được, Giang lão đệ đây là cưới một cái bảo vật gì vậy!
Tiết Linh thấy Trương Quân không nể mặt Tôn Khinh như vậy, vội vàng gượng cười kéo hắn hai cái.
Vừa kéo xong mình cũng không nhịn được.
Phốc phốc ~ trời ơi, buồn cười quá!
Tôn Khinh bây giờ đã là lợn chết không sợ nước sôi, mặt không sao cả nói: "Muốn cười thì cứ cười, trong phòng vừa khóc vừa gào ta còn không sợ, còn sợ các ngươi cười à?" Nói xong tự mình cũng cười.
Hai nhóm người đứng trong hành lang quá dễ thấy, Tôn Khinh vội đề nghị đi ra ngoài nói chuyện.
Vừa đi vừa run run tay giơ mười đồng nói: "Có người đưa tiền, bánh bao thịt ăn no bụng, ta mời khách!"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận