Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 284: Ha ha cười to! (length: 4831)

Vương Hướng Văn dù sao đầu óc cũng nhanh nhạy, trả lời ngay: "Sao ngươi không tìm con trai lớn của ngươi mà đòi, con trai lớn của ngươi chắc chắn giàu hơn ta!"
Tôn Khinh ra vẻ khoa trương ôm ngực, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào Vương Hướng Văn.
"Đồ Nhị Lăng Tử nhà ngươi, ta trước kia còn nói, có ta một miếng cơm ăn, liền có ngươi một cái bát rửa, mấy chuyện này ngươi quên sạch vào bụng chó rồi sao?"
Đột nhiên Vương Hướng Văn cả người cứng đờ, hai mắt trừng lớn, cứ như thấy quái vật, nhìn chằm chằm vào vị trí sau lưng Tôn Khinh.
Lại tới nữa rồi, bây giờ hắn đi, còn kịp không?
"Ta không quản, trước có tỷ của ngươi, mới có chồng của tỷ ngươi, tiền lương của ngươi không chia cho ta một nửa, ta liền đi mách chồng của tỷ ngươi, để hắn đuổi việc ngươi!" Tôn Khinh khổ nhục kế không thành, trực tiếp chống nạnh giở trò ngang ngược.
Mặt Vương Hướng Văn gần như nhăn thành một đống, miệng há rộng toe toét cười ngốc, ngây ngốc nhìn Tôn Khinh, ý là muốn truyền đạt một loại nhắc nhở nào đó, không ngờ trong mắt Tôn Khinh, lại là quá ngốc nghếch!
Tôn Khinh liếc mắt, tâm tình tốt lên hẳn, cái miệng nhỏ tiếp tục líu lo.
"Tỷ biết ngươi sợ, không cần bày cái bộ dạng ngốc nghếch đó ra cho tỷ xem. Mau thu lại, trước mặt ta bày ra thì được, ra ngoài đường đừng có như vậy, bằng không ế vợ thì đừng có vô lại ta đó!"
Vương Hướng Văn: Xấu hổ thay cho biểu tỷ mà muốn đào ba cái biệt thự dưới đất!
Tôn Khinh thấy bộ dáng "á khẩu không trả lời được" của Vương Hướng Văn, tâm trạng nháy mắt trở nên vui vẻ, ôm bụng cười ha hả.
"Nhìn cái dạng ngốc của ngươi kìa, chỉ đùa ngươi thôi, còn tưởng thật. Đầu óc ngươi, có thể kết bái với con trai lớn của ta, anh em cắt..." Như thể đang nói chuyện cười siêu cấp hài hước, Tôn Khinh cười ngả nghiêng ngả ngửa.
Vương Cường Triệu Lượng một lời khó nói hết nhìn bóng lưng Giang ca.
Chỗ nào ra cái gì tiểu tức phụ, quả thực là tổ tông sống!
Tôn Khinh cười đủ, ôm bụng khoát tay bảo Vương Hướng Văn đem đồ đạc đưa vào nhà.
"Bỏ đồ xuống, ngươi lại ra ngoài một chuyến, xem xem..."
Thảo bùn thật là ngựa ôi chao ~ Sao hắn lại ở đây?
Tôn Khinh da đầu nổ tung, vỡ ra, phát ra câu hỏi linh hồn.
Vương Cường và Triệu Lượng xấu hổ đến mức muốn lấy tay che mặt.
"Ca, tẩu tử, chúng em còn có chút việc, đi trước đây, cái đó, không cần tiễn, buổi tối bọn em lại tới..."
Hai người chưa kịp để Giang Hoài nói gì, nhanh như chớp chạy biến, như thể bị một trăm con chó đuổi!
Vương Hướng Văn thoắt một cái nhảy lên xe ba gác: "Vậy thì, tỷ, em vẫn là đi tìm cô nhỏ của em luôn đi..." Nói xong đầu xe quay một cái, đạp ga như bay.
Tôn Khinh mỉm cười, tự động lui lại, đồng thời định dạng hóa toàn bộ sự việc xảy ra trong mười phút qua.
Một phút sau, cảm giác lại trở về!
Lập tức chu môi, chống nạnh, không chớp mắt nhìn Giang Hoài.
"Lão công, lần sau anh xuất hiện thì có thể nào ‘chi’ một tiếng được không ~"
Giang Hoài làm một việc đã muốn làm từ lâu, vẫn luôn không có cơ hội làm.
Cười phá lên...
Sao lại có người như nàng thế này...
Tôn Khinh vốn còn cố gắng nhịn, thấy Giang Hoài cười như chó, gồng hai giây liền không nhịn được.
"Ai da, lão công, anh đừng cười, em xấu hổ chết mất..."
Giang Hoài cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhưng trước mặt Tôn Khinh, dường như có hơi khó.
Xấu hổ sao?
Sao hắn không có chút cảm giác gì nhỉ?
"Ai da ~ Anh đừng cười nữa mà..." Tôn Khinh vừa nói cũng không nhịn được, mặt đỏ bừng, vừa ngượng ngùng lại vừa thẹn thùng, giọng nói không tự chủ mang theo âm điệu nũng nịu, cả người mềm nhũn dựa vào.
Lần này mất hết cả mặt mũi trước Giang Hoài rồi!
Giang Hoài cười ôm người vào lòng, cố gắng hắng giọng một tiếng, kiềm nén cảm xúc. Cúi đầu nhìn người đang gần như dính chặt vào người hắn, lại một lần nữa cảm thấy buồn cười.
Người nào đó thẹn quá hóa giận, trực tiếp ra tay véo.
Thịt bên hông tên cẩu nam nhân sao mà cứng vậy, véo mãi cũng không lún, trực tiếp đổi thành hai tay vặn!
"Lại cười nữa, anh mà cười nữa, em không thèm để ý đến anh nữa đó ~" tiểu miêu con giơ trảo ra.
Giang Hoài dứt khoát quay người, ôm người trở vào nhà, vừa đi vừa dỗ.
"Không cười, anh không cười, em cũng mau buông tay ra đi?"
Tôn Khinh kiêu ngạo hừ: "Không buông!"
Hai người vừa đi đến trước cửa nhà Tần Tương, cửa đột ngột mở ra.
Tôn Khinh theo bản năng đâm sầm vào người Giang Hoài.
Vương An chỉ là chọn lúc không có ai ở nhà về lấy đồ, không ngờ vừa mở cửa đã gặp người, thầm chửi một tiếng xui xẻo, mặt đen thui, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
- Hết chương bảy, ngày mai tiếp tục!
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận