Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 386: 3 - 2, còn là nàng thắng! (length: 4142)

Vương Thiết Lan vừa thấy Tiểu Mẫn đổi gia hỏa, cũng không nóng nảy, chậm rãi đi.
Phía bên kia, sau tường đổ, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Tôn Khinh hung hăng lắc một cái, lại giòn tan thoải mái, thật hả dạ!
Đáng đời!
Tiết Linh bực mình nói: "Không phải có thể chạy sao? Sao không chạy nữa?"
Tiểu Liên chạy trước vượt sau, nhanh chân chạy lên.
"Tiểu Mẫn, ta tới rồi..."
Tôn Khinh và Tiết Linh liếc nhau, trực tiếp bật cười.
Thảo nào Lưu Binh không chạy, hắn xui xẻo, trực tiếp bị gốc cây đè chân.
Tiểu Mẫn là thật quyết tâm, vừa đánh vừa hả giận, lớn tiếng trách móc: "Ta bị muội muội ngươi bắt nạt, ngươi làm gì hả, ngươi mẹ nó đứng ở bên cạnh, bảo ta nhường nhịn nó?"
"Dựa vào cái gì? Đều là cha mẹ sinh ra, ta ở nhà còn là bảo bối đấy? Dựa vào cái gì phải nhường nó?"
"Nó cướp đồ của ta, ta dựa vào cái gì phải đưa, không đưa thì nói ta bắt nạt nó?"
Tiểu Mẫn từng tiếng một, đều là những uất ức dồn nén trong lòng.
Ở Lưu gia, nàng không thể trút ra, lần này là chờ có cơ hội, một thể tính sổ với Lưu Binh.
Tôn Khinh nhìn người bị cành táo quất gào khóc thảm thiết, một thân vết máu không ngừng lăn lộn, hung hăng lắc đầu.
Cần phải bị bắt nạt thê thảm cỡ nào, bị chèn ép, uất ức bao lâu, mới có thể khiến Tiểu Mẫn, một người hiền lành, xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Vương Thiết Lan thở phì phò nói: "Đáng đời, đánh chết sống đáng! Không được, ta phải đạp hắn mấy cước!" Nói xong cũng xông lên.
Tôn Khinh sợ hết hồn vội giữ người lại.
Người ta đánh, là vợ chồng, ngươi đánh thì tính sao? Có sức đấy, để dành đánh con rể ngươi không tốt hơn sao?
"Mẹ, mau đi nhà Tiểu Mẫn gọi người!" Tôn Khinh vội vàng nói.
Vương Thiết Lan nghe con gái, không hỏi một câu vì sao phải gọi người, trực tiếp chạy chậm ra cửa.
Tiểu Mẫn đánh một chút, nói một lần nỗi oan của mình, vốn dĩ Tiểu Liên muốn đi ngăn cản, nghe thấy nàng nói vậy, cũng hận không thể xông lên đạp Lưu Binh mấy cước.
Tiểu Mẫn tức giận bốc lên, càng nói càng tức: "Con của chị ngươi đá ta, đánh ta, ngươi cũng đứng một bên, bảo không cho ta tính toán với trẻ con. Mười mấy tuổi thì tính cái rắm trẻ con, hai năm nữa là phải cưới vợ rồi, ngươi vô dụng, hèn nhát, nhìn vợ mình bị người ta bắt nạt, ngươi tính cái thá gì đàn ông!"
Tôn Khinh hoa mắt chóng mặt, mắt mở lớn, chỉ thấy Tiết Linh xông lên, thừa cơ hội, bốp bốp đạp Lưu Binh hai cước, vắt chân lên cổ chạy ngược về, lưu loát trốn sau lưng Tôn Khinh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, còn tưởng người vừa đạp xong, xong lại nhát gan trốn sau lưng nàng là hai người khác nhau đấy chứ?
Không nhịn được cong khóe môi, Tiết dũng sĩ, giơ ngón tay cái lên!
Sau đó lại bất ngờ, chạy tới, thăm dò ba cước, cười hắc hắc đi về.
3 - 2, vẫn là nàng thắng!
Lưu Binh không ngừng lăn lộn trên đất cầu xin Tiểu Mẫn: "Tiểu Mẫn, ta sai rồi, đừng đánh nữa. Tí nữa mang con theo ta về nhà, sau này ta đều nghe lời em, có được không?"
Tiểu Mẫn vừa nghe thấy những lời này, khí trước mắt hoa lên từng trận, xuống tay càng tàn nhẫn.
Tôn Khinh cười nhạo khoanh tay: "Đầu hắn kiểu gì mà, đến giờ còn không biết mình sai ở đâu?"
Tiết Linh hừ một tiếng: "Hết thuốc chữa!"
Tiểu Liên thấy Lưu Binh mình đầy máu, có chút sợ, vội túm lấy cành táo trên tay Tiểu Mẫn.
"Tiểu Mẫn, chúng ta trút giận là được rồi, không thể làm chết người!" Dù sao cũng không tốt, đây cũng là cha của con Tiểu Mẫn, nếu thật xảy ra chuyện gì, sau này con lớn lên thì làm sao?
Tiểu Mẫn đánh mệt rồi, ngực bị hỏa khí thiêu đốt từng cơn đau. Dừng tay lại, cảm giác tủi thân lại ập tới, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Chị dâu, chị nói xem, với cái loại người này, sau này cuộc sống thế nào đây?" Tiểu Mẫn khóc nức nở nói.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận