Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1366: Ngươi cười cái gì? (length: 3873)

Tôn Khinh lại hỏi một câu: "Đại nương, Hoàng Kim Chi có nói gì về việc xử lý cô nàng kia không?"
Lão thái thái ngẫm nghĩ rồi nói: "Có, có nói là con dâu nó bây giờ hẹp hòi, trước đừng cho con dâu này biết. Để nó sinh con bên ngoài rồi tính!"
Tôn Khinh tỏ vẻ như đã hiểu ra, mắt sáng lên nói: "Mụ ta, còn nghĩ hay nhỉ, nếu là con trai thì thế nào cũng dễ, còn con gái, thì chắc chắn thế đấy!"
Lão thái thái cũng có ý nghĩ đó.
"Đừng thấy tuổi nó lớn hơn mình, đầu óc không hề mụ mị chút nào. Lanh lợi như khỉ!"
Vương Thiết Lan lập tức gật đầu, nói xong chuyện này, liền bắt đầu nói đến chuyện nhờ vả!
"Còn muốn ăn ké của ta? Ta có để cho nó muốn gì được nấy không? Cũng không đi hỏi thăm xem ta là ai ở trong thôn! " Vương Thiết Lan đắc ý nói.
Tôn Khinh che miệng cười trộm.
Lão thái thái vỗ đùi một cái, hối hận nói: "Ta quá sĩ diện, nếu không sĩ diện, ta đã đòi lại hết đồ cho mượn rồi. Tiếc đứt ruột, mỗi thứ một ít không nhiều, nhưng lâu dài lại thành ra nhiều."
Vương Thiết Lan liền nhận lấy lời, đếm ngón tay kể công cho các bà nghe.
"Lúc đầu nó mượn ta một hộp diêm, ta liền đi nhà nó mượn cái bát, bát có phải đáng tiền hơn hộp diêm không?"
Lão thái thái lập tức rướn cổ lên hỏi: "Nó cũng cho hả?"
Vương Thiết Lan lập tức hùng hổ nói: "Nó mà không cho thử xem? Ta giật luôn!"
Lão thái thái không khỏi bội phục nói: "Giỏi thật đấy!"
Tôn Khinh nghe mà thấy khó chịu, vội hỏi: "Mẹ, con đâu có cần bát nhà nó làm gì?"
Vương Thiết Lan nghe con gái nói thế, lập tức không vui nói: "Mẹ thấy ghê cả người, còn dùng được chắc?"
Tôn Khinh nghe xong càng không hiểu: "Không cần mẹ mượn về làm gì?"
Vương Thiết Lan: "Tết ta cúng gia tiên, cắm hương vào đấy!"
Tôn Khinh: "Không phục ai, chỉ phục mẹ!"
Vương Thiết Lan cùng lão thái thái tiếp tục nói chuyện về con cái, Tôn Khinh vào nhà gọi điện thoại cho Tiết Linh.
"Linh Nhi, mày không ngờ tới đúng không, mợ Hạ Quảng Khôn đã biết chuyện rồi." Tôn Khinh nói giọng khó tin.
Đầu dây bên kia, Tiết Linh nghe Tôn Khinh nói thế thì kinh hãi.
"Chuyện này tao còn chưa biết, trách sao Phương Nhã mấy hôm nay không lui tới nhà tao, thì ra là đã có đường dây với bà lão kia rồi."
Tôn Khinh buồn cười nói: "Phương Nhã cũng giỏi đấy chứ!"
Tiết Linh cười ha ha một tiếng, rồi nói: "Ai bảo Mạnh Cẩm Vân có đứa em trai chuyên kéo chân sau làm gì, bên nó chắc đang sốt vó lên."
Tôn Khinh cười nói: "Chắc chắn là sốt ruột rồi, Phương Nhã mà sinh con trai, thì nhà họ Hạ chắc không còn chỗ cho nó đứng chân."
Tiết Linh đảo mắt một cái, không nhịn được hỏi một câu.
"Khinh Nhi, mày nói tao có nên tiếp xúc nhiều hơn với Phương Nhã không?"
Tôn Khinh vội ngăn lại:
"Thôi đi, cứ thế này là được, đừng quên còn Lương Tuấn Nga kia nữa đấy? Cuối cùng ai trụ được ở đấy, còn chưa biết! Tao khuyên mày đừng nhúng vào!"
Tiết Linh đáp.
Tôn Khinh lại nói: "Bên chỗ Vệ Hồng liên lạc thế nào rồi?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Tiết Linh lập tức cười, tiếng cười còn rất quái dị.
Cười xong, Tiết Linh cũng không giấu diếm, nói luôn: "Mày đoán xem tối nay nó hẹn tao làm gì?"
Tôn Khinh trong lòng lập tức kêu trời, vội vàng tò mò hỏi: "Đi tắm, hát hò hay uống rượu hả?"
Tiếng cười hắc hắc hắc của Tiết Linh lập tức truyền đến từ đầu dây điện thoại.
Tiếng cười đó rất ý vị.
Tôn Khinh giả bộ như không hiểu gì cả nói: "Mày cười cái gì?"
Tiết Linh cười xong liền hưng phấn kể lể với Tôn Khinh.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận